Chương 22: "Không đi công viên Bắc Giao nữa, đến hồ Minh Vũ đi."

Hôm nay Triệu Nghiễn Châu ở trong phòng phẫu thuật suốt cả ngày, liên tục thực hiện ba ca mổ. Khi bước ra khỏi phòng mổ, trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường nơi xa cũng lần lượt sáng lên.

Đứng suốt bảy tám tiếng, lúc này vai và cánh tay anh đau nhức vô cùng. Anh đứng ở lối thông gió, châm một điếu thuốc hút. Hút xong một điếu, Triệu Nghiễn Châu quay lại khu chấn thương chỉnh hình, lúc đi ngang qua trạm y tá thì bị Tiểu Chu gọi lại:

"Bác sĩ Triệu, có người đang đợi anh trong phòng trực."

Triệu Nghiễn Châu khựng lại, hỏi cô là ai. Tiểu Chu kéo dài giọng, ra vẻ thần bí:

"Em cũng không biết, chị ấy nói là bạn của anh."

Cửa phòng trực đang mở. Trong đầu Triệu Nghiễn Châu thoáng hiện lên một gương mặt, nhưng rồi lại nghĩ: Tiểu Chu nói không quen biết, vậy chắc không phải là cô ấy. Anh bước vào phòng trực, thấy một bóng lưng mảnh mai đang đứng quay mặt ra phía cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân, người đó quay đầu lại, mỉm cười:

"Nghiễn Châu."

Triệu Nghiễn Châu dừng một chút, hỏi:

"Em về nước khi nào vậy?"

Hứa Thanh Hà bước tới gần, cười nói:

"Tuần trước. Xem ra ngoài làm phẫu thuật, anh chẳng quan tâm đến mấy chuyện khác trong bệnh viện nhỉ. Hôm nay công ty bọn em vừa ký thỏa thuận hợp tác chiến lược với bệnh viện các anh. Về sau, một số thử nghiệm lâm sàng cho thuốc mới sẽ được thực hiện ở đây. Vậy mà anh chẳng biết gì sao?"

Triệu Nghiễn Châu khẽ cười:

"Gần đây bận quá, nên không để ý mấy chuyện này."

Hứa Thanh Hà nhìn anh, hỏi:

"Tối nay anh có trực không?"

Triệu Nghiễn Châu gật đầu:

"Lát nữa còn phải đi kiểm tra phòng bệnh."

Hứa Thanh Hà có chút thất vọng:

"Cứ tưởng có thể ăn tối với anh một bữa. Thôi để sau vậy, hôm khác gọi cả Dương Trác nữa, mấy người mình cùng đi ăn nhé."

Tiểu Chu ngồi ở trạm y tá, thỉnh thoảng lại ló đầu nhìn về phía phòng trực. Một lúc sau, bác sĩ Triệu và người phụ nữ kia cùng nhau bước ra. Tiểu Chu giả vờ bận rộn trước máy tính, nhưng ánh mắt vẫn lén lút quan sát, thấy bác sĩ Triệu tiễn người phụ nữ đó ra tận cửa thang máy. Khi cô ta bước vào thang máy, bác sĩ Triệu cũng không đi cùng xuống mà quay người trở lại phòng trực.

Ngay lập tức, Tiểu Chu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trình Nghê:

"Có một người phụ nữ đến tìm bác sĩ Triệu đấy."

Tin nhắn gửi đi một lúc lâu, Tiểu Chu mới nhận được hồi âm từ Trình Nghê, chỉ vỏn vẹn một chữ "Ừ".

Tiểu Chu hơi bối rối, không đoán ra được ý tứ của chữ "Ừ" này là đang giận hay là chẳng thèm quan tâm. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ thêm, Trình Nghê đã nhắn thêm một câu nữa: cô và bác sĩ Triệu đã chia tay rồi, sau này chuyện liên quan đến anh ấy không cần phải báo cho cô nữa.

Tiểu Chu có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, đành qua loa cho qua chuyện.

Trình Nghê nhắn tin xong thì ném điện thoại sang một bên, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Dù là vậy, cô vẫn không khỏi tò mò về người phụ nữ mà Tiểu Chu nhắc đến, nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm lại, không hỏi cô ấy là ai.

Dù là ai... thì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

Cô nhắm mắt lại. Lúc này, chiếc điện thoại đặt bên gối lại rung lên. Trình Nghê với tay mò lấy điện thoại, nhìn lên màn hình thì thấy là tin nhắn của Kha Đình, anh rủ cô cuối tuần đi dạo ở công viên Bắc Giao.

Trình Nghê ngẩn ra một chút, cảm thấy sự trùng hợp này buồn cười một cách khó hiểu. Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì là trùng hợp thật sự, Du thành chỉ lớn chừng ấy, mấy chỗ để đi chơi thì cũng chỉ loanh quanh công viên Bắc Giao hay hồ Minh Vũ.

Cô nhắn lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!