Trình Nghê đập cửa bỏ đi.
Triệu Nghiễn Châu ngồi lặng một lúc, rồi thò tay vào túi áo lấy hộp thuốc lá. Không biết từ lúc nào, thuốc trong hộp đã hết sạch. Anh đặt hộp rỗng sang một bên, đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Vừa vào, anh chợt thấy tờ khăn giấy rút ra được gấp thành hình tam giác.
Anh lặng lẽ nhìn một lát rồi đi đến, mở tờ giấy ra. Khăn giấy đã bị nhăn lại, không thể vuốt phẳng được nữa. Anh đưa tay rút luôn tờ đó, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác.
Sau đêm hôm ấy, hai người không còn gặp lại.
Công việc ở bệnh viện của Triệu Nghiễn Châu vẫn bận rộn như trước. Trình Nghê cũng không nhàn rỗi, nhưng bận rộn thì ít ra cũng tốt hơn là rảnh rỗi. Chỉ có điều, những lúc rảnh tay, cô lại không tránh khỏi nhớ đến Triệu Nghiễn Châu. Mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy như có một cái bánh bao mắc kẹt trong ngực, nuốt không trôi, mà nhả cũng chẳng xong, nghẹn đến phát bực.
Những lúc được nghỉ, Trình Nghê thường rủ Tằng Trinh đi ăn, đi xem phim. Rủ vài lần như thế, Tằng Trinh bắt đầu thấy có gì đó không bình thường, liền hỏi sao dạo này không thấy cô đi tìm bác sĩ Triệu nữa. Trình Nghê chỉ đáp đơn giản rằng hai người chia tay rồi. Tằng Trinh kinh ngạc, hỏi rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn thân thiết, sao tự nhiên lại chia tay.
Trình Nghê kể sơ qua mọi chuyện. Tằng Trinh nghe xong bèn nói:
"Vậy thì cậu cứ giải thích rõ ràng với người ta đi, nói mấy lời với bác sĩ Vu kia chẳng qua chỉ là đùa thôi."
Nụ cười trên mặt Trình Nghê nhạt dần:
"Thôi bỏ đi. Dù sao thì anh ấy cũng chẳng hứng thú với mình mấy. Ép duyên làm gì, dưa hái xanh thì không ngọt. Mình cũng chẳng muốn hái nữa."
Tằng Trinh cười nói:
"Thế thì tớ có quả dưa này khá dễ hái đấy, không biết cậu có muốn gặp thử không."
Trình Nghê quay sang nhìn cô:
"Cậu đang nói đến anh họ của Kha Tư Văn à?"
"Dù sao thì anh ấy cũng có ý với cậu. Người cũng tốt, gặp thử xem?" Tằng Trinh khuyến khích. "Nếu thật sự mà cậu với anh ấy thành đôi, thì chúng ta chẳng khác gì thân lại càng thêm thân, thành chị em dâu rồi đấy. Có khi tớ còn phải gọi cậu một tiếng chị dâu nữa ấy chứ."
Trình Nghê nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy dù sao rảnh cũng là rảnh, thế là gật đầu đồng ý. Tằng Trinh từ trước đến nay luôn là người làm việc hiệu quả. Hai ngày sau, cô đã nhắn tin cho Trình Nghê, bảo rằng đã hẹn xong với anh họ của Kha Tư Văn, cuối tuần này sẽ mời anh ấy đến nhà ăn cơm tối, dặn Trình Nghê nhất định phải để trống thời gian.
Xác định được thời gian rồi, ngược lại Trình Nghê lại thấy không mấy muốn đi nữa, cảm giác bản thân như thể quá kém chịu đựng cô đơn vậy. Nhưng Tằng Trinh đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Trình Nghê nghĩ thôi thì cứ coi như đi ăn một bữa cơm đơn giản với bạn bè cũng được. Hôm đó, cô không trang điểm, chỉ mặc một chiếc hoodie có mũ và quần jeans rồi đi.
Tằng Trinh vừa mở cửa thấy cô mặt mộc đến nơi, lập tức hiểu ý, cười nói:
"Ôi, cậu đang định nuốt lời phải không? Thôi, coi như ăn cơm cho vui vậy."
Trình Nghê thay dép bước vào, Tằng Trinh dẫn cô đi về phía bếp, vừa đi vừa nói:
"Anh họ của Tư Văn đang ở trong bếp với anh ấy đấy."
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Kha Đình, anh họ của Kha Tư Văn quay đầu lại. Nhìn thấy Trình Nghê, anh khẽ gật đầu cười:
"Lại gặp nhau rồi."
Trình Nghê mỉm cười đáp:
"Có cần tôi phụ gì không?"
Kha Đình nói:
"Không cần đâu. Tối nay ăn lẩu, chỉ cần rửa nguyên liệu thôi, việc này tôi với Tư Văn làm được. Hai người cứ ngồi chơi."
Tằng Trinh lập tức ngọt giọng:
"Vậy thì làm phiền anh rồi~"
Kha Tư Văn lập tức giả bộ ghen:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!