Chương 20: “Đến cả chút thời gian để gọi lại cho em cũng không có sao?”

Chiều hôm sau sau đám cưới, Tằng Trinh đến nhà Trình Nghê để mang quà cảm ơn mà hôm trước cô bỏ quên. Cô cố tình chọn thời điểm này, sợ đến sớm mà lỡ đâu Triệu Nghiễn Châu vẫn còn ở lại, thì sẽ rất ngại ngùng nếu chạm mặt.

Cô nhấn chuông, một lúc sau Trình Nghê mới ra mở cửa, vẫn mặc đồ ngủ. Tằng Trinh nhíu mày hỏi:

"Không phải ngủ đến tận giờ này đấy chứ?"

Trình Nghê chỉ "Ừ" một tiếng.

Tằng Trinh liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, nhỏ giọng:

"Không phải là... Triệu bác sĩ còn ở nhà cậu đấy chứ? Nếu có thì tớ không vào đâu."

"Vào đi, anh ấy đi rồi. Tối qua đã về rồi."

Trình Nghê vừa nói vừa đi vào bếp rót nước. Tằng Trinh cũng bước theo sau.

"Rốt cuộc là thế nào vậy? Tối qua tớ gọi điện, là bác sĩ Triệu nghe máy, nói cậu đang tắm, tớ còn tưởng anh ấy sẽ ở lại cơ đấy."

Trình Nghê uống một hơi nửa cốc nước rồi đáp:

"Bên bệnh viện gọi, anh ấy phải về."

Tằng Trinh thở dài:

"Làm bác sĩ là vậy đấy, đang yên cũng có thể bị gọi đi bất cứ lúc nào."

Cô như sực nhớ ra chuyện gì, ánh mắt sáng lên, cười cười nói:

"À, kể cậu nghe cái này, hôm qua anh họ của Kha Tư Văn có hỏi xin số liên lạc của cậu đấy, chắc là có ý với cậu rồi. Tiếc là cậu đang qua lại với bác sĩ Triệu, nên tớ từ chối giúp cậu rồi."

Trình Nghê nhớ đến người đàn ông hôm qua tìm giày cưới, cô cố tình đùa anh một phen mà anh ta cũng chẳng giận, còn thấy tính tình có vẻ rất tốt.

Tằng Trinh rủ:

"Lát nữa qua nhà tớ ăn cơm nhé."

Trình Nghê lắc đầu:

"Tối nay tớ còn phải bay, không đi đâu được. Tớ còn phải trang điểm, thay đồ, lát nữa ra sân bay."

Vì còn phải đi làm, nên sau khi Tằng Trinh ở lại chơi một lúc thì để Kha Tư Văn đưa cô về. Trình Nghê trang điểm, thay quần áo, rồi ghé một tiệm ăn gần khu chung cư lót dạ bằng một bát mì, sau đó bắt taxi đến sân bay.

Cô điểm danh, đo nồng độ cồn, họp tổ bay trước giờ xuất phát, rồi lên xe chở tổ bay ra sân đón khách. Trải qua một loạt quy trình, đến khi hành khách đã lên máy bay và chuẩn bị cất cánh, bầu trời bên ngoài đột nhiên chuyển màu, mây đen giăng kín, mưa lớn trút xuống như thác.

Với điều kiện thời tiết như vậy, chuyến bay buộc phải hoãn cất cánh. Trình Nghê và các đồng nghiệp bắt đầu cảm thấy bất an, bởi trường hợp thế này dễ khiến hành khách nổi giận. Và đúng như lo sợ, khi hành khách bị giữ lại trong khoang hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc Trình Nghê vừa đưa chăn cho một vị khách rồi chuẩn bị quay về khu vực làm việc, thì bị một hành khách khác kéo lại, lớn tiếng chất vấn:

"Máy bay còn bay nữa không? Không thì cho chúng tôi xuống, đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của tôi!"

Trình Nghê: "Xin lỗi anh, do thời tiết nên hiện tại máy bay vẫn chưa thể cất cánh được ạ."

Một hành khách thô lỗ ngắt lời cô: "Đừng có nói đi nói lại mấy lời sáo rỗng đó nữa! Cuối cùng là có bay được không, mẹ kiếp! Chậm trễ một ngày, ông đây mất bao nhiêu tiền, cô có biết không?"

Tiếp viên trưởng thấy vậy liền nhanh chóng bước đến, nhưng vị khách vẫn không chịu dừng lại, tháo dây an toàn, định lấy hành lý trên giá để rời đi. May mà chuyến bay lần này có cảnh sát hàng không đi cùng. Anh ta lập tức xuất trình giấy tờ, nghiêm giọng nói nếu vị khách kia tiếp tục không hợp tác, sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự, mời làm việc với công an. Nghe vậy, vị hành khách mới miễn cưỡng ngồi xuống lại.

Hai mươi phút sau, máy bay thuận lợi cất cánh. Trình Nghê và các tiếp viên khác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi máy bay hạ cánh xuống Giang Châu, đã gần mười giờ tối. Mấy đồng nghiệp trong tổ bay rủ nhau đi ăn lẩu ở một quán khá nổi tiếng trong vùng, chia nhau hai chiếc xe taxi để đi. Ăn xong, họ trở về khách sạn lưu trú ở Giang Châu, lúc ấy cũng đã gần hai giờ sáng.

Trình Nghê định gọi điện cho Triệu Nghiễn Châu, nhưng mệt quá, sau khi tắm xong vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!