Tối trước ngày cưới của Tằng Trinh, Trình Nghê ở lại nhà cô ấy để phụ giúp chuẩn bị. Sau khi cùng cô ấy trang trí phòng cưới, cô lại tiếp tục hỗ trợ lắp ráp đèn lồng đầu lân, đạo cụ sẽ dùng để chụp ảnh vào ngày mai.
Trình Nghê xưa nay vốn không thích mấy việc thủ công này, tính tình lại hấp tấp, hứng thú thì có nhưng chỉ được vài phút là chán, ngồi lâu là không yên. Bà ngoại cô từng nói cô như thể mông mọc kim, làm bài tập ngồi một lúc là lại đứng dậy lục đồ ăn vặt hoặc chạy vào nhà vệ sinh. Hồi học mẫu giáo, các bài tập thủ công cô được giao phần lớn đều do bà ngoại làm giúp, hôm sau chỉ việc đem nộp cho cô giáo.
Tắm rửa xong, cô ngồi xếp bằng trên thảm, tỉ mỉ gỡ các miếng vải dán rồi dán lên đèn lồng, từ mắt mũi đến miệng, từng bước đều rất cầu kỳ. Tằng Trinh thấy cô chăm chú đến thế thì không nhịn được cảm thán:
"Trình Nghê, dáng vẻ hiền thục đảm đang này của cậu khiến tớ cảm động ghê, phải chụp lại làm kỷ niệm mới được."
Trình Nghê nhặt một nắm bông ném về phía cô:
"Mau lại giúp đi, với tốc độ của tớ chắc làm đến sáng cũng chưa xong."
Mẹ Tằng Trinh đẩy cửa bước vào, mang theo đĩa trái cây đã cắt sẵn cho hai người, lại dặn dò nên đi ngủ sớm rồi mới rời khỏi.
Tằng Trinh cũng ngồi xuống, bắt đầu dán mắt cho chiếc đèn lồng đầu lân còn lại:
"Ngày mai bác sĩ Triệu có đến không?"
Trình Nghê cắm nĩa vào miếng dưa vàng rồi đưa lên miệng, vị khá ngọt, cô gật đầu:
"Ban đầu anh ấy có lịch trực, nhưng đã đổi ca với đồng nghiệp."
Tằng Trinh suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng khuyên:
"Nếu bác sĩ Triệu thực sự là người tốt, thì cậu nên trân trọng. Nói thật, với điều kiện như anh ấy, ở thị trường hôn nhân đúng là hàng cực hot đó."
Trình Nghê cắn một quả dâu, vừa cười vừa nói:
"Tớ thì chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như thế, sống vui vẻ hiện tại là được rồi. Cậu đừng có vì sắp lấy chồng mà ép bạn bè quanh mình cũng phải nhanh chóng theo chân."
Tằng Trinh trợn mắt:
"Tớ cũng chỉ lo cho cậu thôi. Đến lúc tớ có chồng con, được ngủ ấm giường, còn cậu thì lủi thủi một mình, chẳng phải rất đáng thương sao."
Trình Nghê cười:
"Thì lúc đó nếu tớ thấy cô đơn lẻ loi, chạy đến nương nhờ cậu là được rồi."
"Đừng, cậu nên đến nương nhờ bác sĩ Triệu thì hơn."
Tối đó, sau khi hai người lên giường, cả hai đều không ngủ được, có lẽ vì ngày mai là một dịp đặc biệt. Với Tằng Trinh, đó là bước ngoặt cuộc đời; còn với Trình Nghê, đó là ngày bạn thân mình lên xe hoa. Thế nên hai người thức cả đêm trò chuyện. Hôm sau, chuông báo thức reo ba lần nhưng không ai nghe thấy, đến khi mẹ Tằng Trinh gõ cửa thông báo thợ trang điểm đến rồi, hai cô gái mới vội vàng bò dậy khỏi giường.
Vì đang mang thai nên Tằng Trinh không muốn quá vất vả, nên cũng bỏ qua phần chụp ảnh mặc áo choàng buổi sáng. Trình Nghê bưng bát canh trứng gà táo đỏ do mẹ Tằng nấu đến ăn, thỉnh thoảng lại đút cho cô dâu vài thìa, theo phong tục ở đây, ngày xuất giá phải ăn ngọt, tượng trưng cho cuộc sống hôn nhân ngọt ngào hạnh phúc.
Trang điểm xong, trong lúc chú rể vẫn chưa đến rước dâu, Tằng Trinh mặc váy cưới kiểu truyền thống chụp vài tấm ảnh đơn lẻ, sau đó chụp chung với người thân trong gia đình. Đến hơn tám giờ, cô em họ nhỏ của Tằng Trinh bám vào cửa sổ, thấy đoàn rước dâu đang ào ào kéo vào dưới toà nhà, hưng phấn nhảy cẫng lên:
Anh rể tới rồi! Chị, mau trốn về phòng đi!"
Kha Tư Văn cũng theo đoàn đến cửa. Dàn phù rể cùng chú rể chơi mấy trò vượt ải thử thách, đến vòng cuối là tìm giày cưới. Mấy người đàn ông mặc vest bảnh bao lục tung phòng lên mà vẫn chưa thấy, một anh cao lớn đi ngang chỗ Trình Nghê đứng, khựng lại một giây rồi đưa mấy phong bao lì xì ra:
"Người đẹp, giúp chút đi, cho bọn anh một gợi ý nhé."
Trình Nghê đang định nhận thì anh ta lại rút tay lại, nhìn cô nói:
"Phải nói trước rồi mới có lì xì."
Trình Nghê nhướn mày:
"Vậy chắc các anh cũng không sốt ruột muốn rước cô dâu lắm đâu nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!