Hôm đó sau khi thấy Trình Nghê và Triệu Nghiễn Châu ăn cơm cùng nhau ở canteen, Tiểu Chu liền gọi điện cho Trình Nghê vào buổi tối, trách móc bảo rằng cô không có nghĩa khí. Cô lại nhớ đến lần trước Trình Nghê hỏi chuyện trực ban của bác sĩ Triệu, lúc đó còn giả vờ nói là hỏi giúp cô Tằng, càng nghĩ càng giận, trong điện thoại vừa khóc vừa mắng, nói Trình Nghê làm tan nát trái tim cô.
Một tràng oán trách nước mắt ngắn dài khiến Trình Nghê có cảm giác như bản thân mình chính là một gã đàn ông bạc tình vậy.
Để dỗ cô ấy nguôi giận, Trình Nghê mời Tiểu Chu đi ăn lẩu một bữa. Tiểu Chu cuối cùng cũng bớt giận, lại còn nói bữa lẩu này cô ấy không ăn uổng công, sau này sẽ giúp Trình Nghê để mắt tới bác sĩ Triệu ở bệnh viện.
Trình Nghê bật cười:
"Để mắt đến anh ấy làm gì?"
Tiểu Chu vừa nhai viên bò viên vừa đáp lúng búng:
"Bác sĩ Triệu đẹp trai thế cơ mà, có bao nhiêu người đang nhắm vào anh ấy đó!"
Trình Nghê ra chiều suy nghĩ:
"Nói cũng có lý. Hay là... chị mua cho anh ấy một chiếc nhẫn để đeo?"
Tiểu Chu lập tức gật đầu tán thành:
"Ừ, chủ ý này hay đấy. Như vậy khi người nhà bệnh nhân thấy bác sĩ Triệu đeo nhẫn sẽ biết là đã có vợ, cũng không tiện gán ghép con gái nhà mình hay bà con họ hàng gì nữa."
Dĩ nhiên lời đó Trình Nghê chỉ đùa với Tiểu Chu thôi, nhưng lần sau gặp lại Triệu Nghiễn Châu, nhìn anh đang nấu ăn trong bếp, cô lại không nhịn được mà chăm chú nhìn vào đôi tay anh. Đến mức khiến Triệu Nghiễn Châu cũng cảm thấy kỳ lạ, liếc mắt nhìn cô dò xét rồi hỏi:
"Em nhìn gì thế?"
Trình Nghê nâng tay anh lên, đầu ngón tay có chút chai sần, chắc là do cầm dao mổ thường xuyên. Trong mắt cô, tay đàn ông nên có cảm giác thế này, nếu quá mềm mại thì lại thấy thiếu chất nam tính:
"Đôi tay đẹp thế này, vừa cầm dao mổ được, lại còn vào bếp nấu ăn, đeo nhẫn cũng hợp nữa đấy."
Triệu Nghiễn Châu không hiểu nổi cô lại đang bày trò gì, cúi đầu nhìn cô:
"Em muốn kết hôn với anh à?"
Trình Nghê lập tức nóng mặt, hất tay anh ra:
"Anh tưởng bở quá rồi đấy."
Triệu Nghiễn Châu bật cười, tiếp tục cắt thịt bò:
"Thế mà còn nói tay anh hợp để đeo nhẫn."
Trình Nghê tựa vào bàn bếp, giải thích:
"Tiểu Chu bảo bệnh viện có nhiều người đang để ý đến anh, nên em nghĩ chắc đeo nhẫn vào thì mấy người nhà bệnh nhân hoặc bệnh nhân nữ cũng không còn muốn giới thiệu mấy cô em gái, cháu gái cho anh nữa."
Triệu Nghiễn Châu nói:
"Những thứ như nhẫn chẳng ngăn được gì đâu, quan trọng vẫn là bản thân người đó. Nếu một người thật sự nghiêm túc thì có hay không có nhẫn cũng vậy, vẫn giữ được giới hạn. Còn kiểu người lăng nhăng, đeo nhẫn trước mặt em, quay lưng đi là tháo ra nhét vào túi, em cũng không biết."
Trình Nghê chui vào giữa cánh tay anh, hai tay ôm cổ anh, ánh mắt sáng rực nhìn anh chăm chú:
"Nói có lý. Vậy bác sĩ Triệu thuộc kiểu người nào, là nghiêm hay lăng nhăng?"
Triệu Nghiễn Châu cũng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:
"Em nghĩ anh là kiểu nào?"
Trình Nghê cố tình quay đầu đi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!