Rời khỏi cầu Khê Sơn, trên đường về, Trình Nghê chợt nhớ ra đồ dùng vệ sinh cá nhân và giấy ở nhà gần hết, nên tiện đường ghé vào siêu thị mua ít đồ sinh hoạt.
Cô xách theo túi lớn túi nhỏ lên lầu, vừa ngẩng đầu thì rất ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đứng trước cửa nhà mình:
"Anh không phải bảo ngày mai mới về sao?"
Triệu Nghiễn Châu đưa tay nhận lấy đống đồ trong tay cô, giọng nhàn nhạt:
"Không có việc gì gấp nên về sớm."
Trình Nghê lấy chìa khóa mở cửa, hai người bước vào. Cô quay lại hỏi:
"Anh ăn gì chưa?"
Triệu Nghiễn Châu nghiêng đầu nhìn cô:
"Chưa, nhà em có gì ăn không?"
"Bác sĩ Triệu này, anh không định coi chỗ em thành canteen đấy chứ?" Trình Nghê bật cười, rồi lục trong túi đồ, "Em có mua hai củ khoai lang nướng nè, anh ăn không? Có điều chắc nguội rồi. À, còn mấy ly mì ăn liền nữa."
Đó là mấy món cô mua sẵn, đề phòng nửa đêm đói bụng còn có cái lót dạ.
Triệu Nghiễn Châu nói:
"Vậy ăn mì đi."
Trình Nghê đun nước sôi pha mì cho anh. Khi mì đã xong, cô nhìn anh mặc sơ mi trắng, quần tây, ngồi ăn mì ở bàn trà, hình ảnh ấy trông thế nào cũng thấy có chút lạc điệu, thậm chí còn thấy hơi… đáng thương.
Sau khi anh ăn xong, Trình Nghê chọn một bộ phim để xem. Hai người cùng ngồi co ro trên ghế sofa. Anh hỏi hai chậu cây trên ban công của cô là cây gì. Trình Nghê cau mày suy nghĩ một lúc mới đáp:
"Một chậu là hoa mặt trời, còn chậu kia em cũng không rõ lắm."
Triệu Nghiễn Châu hỏi lại:
"Không phải em tự mua à?"
Trình Nghê đáp:
"Là em mua, nhưng là kiểu nổi hứng bất chợt. Hôm đó đi dạo ngang tiệm hoa, nghĩ nhà mình cũng nên có tí cây xanh nên tiện tay mua luôn. Nhân viên bảo hoa mặt trời dễ chăm, em thấy cũng bình thường thôi."
Triệu Nghiễn Châu bật cười:
"Vậy em mấy ngày tưới nước một lần?"
Trình Nghê hơi ngượng:
"Chắc khoảng nửa tháng hoặc một tháng… Em cũng không chắc nữa, hứng lên thì tưới, mà phải nhớ ra mới tưới."
Phim chiếu đến đoạn cuối, Trình Nghê cũng không rõ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ mơ hồ cảm giác như có ai đó bế cô lên giường, rồi cô ngủ một mạch đến sáng.
Tỉnh dậy, cô vẫn nằm trên giường, ngẩn người hồi lâu mới hoàn hồn.
Trình Nghê vén chăn xuống giường, đi một vòng quanh phòng khách và bếp nhưng không thấy bóng dáng Triệu Nghiễn Châu đâu. Có lẽ anh đã về rồi, chỉ không rõ là rời đi vào sáng nay hay nửa đêm hôm qua.
Cô ra ban công thu quần áo, phát hiện hai chậu cây ở góc ban công đã được chuyển sang chỗ có nắng. Đĩa hứng nước dưới chậu còn đọng lại ít nước, chắc là anh đã tưới cho chúng.
Trình Nghê trở về phòng, cầm điện thoại gọi cho anh. Đợi mười mấy giây mới có người bắt máy, cô hỏi:
"Anh đi lúc nào vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!