Chương 16: “Cái ‘hồng nhan’ mà em nói… là chỉ ai vậy?”

Sau nụ hôn đêm đó trước cửa nhà cô, mối quan hệ giữa Trình Nghê và Triệu Nghiễn Châu dường như đã có bước tiến mới. Anh cũng trở nên nhiệt tình hơn trước. Trình Nghê chợt nhớ đến chuyện cây bút máy, bèn truy hỏi anh hôm đó khi mang áo khoác về, có phát hiện ra thứ gì không.

Anh hỏi lại qua điện thoại: "Thứ gì cơ?"

Trình Nghê không rõ là anh thật sự không phát hiện ra hay là cây bút đã bị thất lạc, cô đáp: "Một cây bút máy màu đen."

Giọng anh trầm thấp vang lên: "Sao lại nghĩ đến chuyện tặng anh bút máy?"

Trình Nghê nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ như các anh chẳng phải lúc nào cũng cần bút để viết bệnh án sao? Em chọn tới chọn lui, cuối cùng thấy bút máy là phù hợp nhất. Nếu chọn cà vạt hay thứ gì thân mật hơn thì lại thấy hơi quá… dù gì mối quan hệ của chúng ta cũng chưa đến mức đó."

Triệu Nghiễn Châu bật cười: "Giờ hầu như toàn dùng bệnh án điện tử, ít ai còn viết tay nữa."

"Vậy à?" Trình Nghê đáp, "Nhưng cũng có thể dùng để ký giấy tờ này nọ mà. Bệnh viện của anh chắc cũng có nhiều tài liệu cần ký lắm."

Triệu Nghiễn Châu nói: "Vẫn nên để ở nhà thì hơn, trong bệnh viện người đông việc nhiều, lại bận rộn, lỡ mà làm mất thì tiếc lắm."

Trình Nghê nghĩ cũng phải. Ở bệnh viện, bác sĩ thường hay mượn bút qua lại, cây bút ấy lại tiêu tốn gần nửa tháng lương của cô, nếu vô tình làm mất thì đúng là thiệt thòi. Cô cười: "Vậy thì anh cứ để ở nhà mà thờ phụng nó đi."

Trình Nghê sắp lên xe để đi kiểm tra an ninh ra sân bay. Trước khi cúp máy, cô nói với Triệu Nghiễn Châu câu cuối cùng trong cuộc trò chuyện.

Tề Tiêu Tiêu thấy Trình Nghê vừa cúp điện thoại liền trêu: "Nói chuyện yêu đương với bạn trai đấy à?"

Chuyến bay đi Triều Thành lần này thật hiếm hoi Trình Nghê và Tề Tiêu Tiêu được cùng chuyến. Trình Nghê cười đáp: "Còn chưa phải bạn trai đâu."

"Vậy là đang mập mờ rồi." Tề Tiêu Tiêu làm vẻ mặt hiểu chuyện, tiếp tục hỏi, "Người đó làm nghề gì thế?"

"Bác sĩ khoa xương khớp."

Tề Tiêu Tiêu nghe xong lập tức mất hứng thấy rõ: "Lại là bác sĩ à, công việc vất vả thế thì cũng như tụi mình, suốt ngày chạy đi chạy lại, chẳng mấy khi ở nhà. Một tuần hai người gặp nhau được mấy lần chứ? Theo tớ thấy, nghề của tụi mình mà muốn tìm bạn trai thì phải nhắm tới kiểu vừa có tiền vừa có thời gian ấy. Tốt nhất là mấy cậu ấm nhà giàu, vừa rảnh vừa có điều kiện."

Trình Nghê cười đáp: "Cậu ấm nhà giàu người ta xung quanh toàn mỹ nhân như mây, chưa chắc họ đã để mắt đến tụi mình đâu."

Tề Tiêu Tiêu thở dài: "Haiz, vẫn là ngưỡng mộ chị Lâm, cậu thân với chị ấy như vậy, sao không nhờ chị ấy giới thiệu cho vài anh chàng tinh anh?"

Trình Nghê khẽ lắc đầu, nửa đùa nửa thật: "Tớ cũng tự biết mình mà, ngoài cái mặt coi được ra thì trong đầu chẳng có gì sâu sắc, mấy người thành đạt giàu có chưa chắc đã thích kiểu như tớ."

Tề Tiêu Tiêu bật cười thành tiếng: "Biết đâu lại có mấy anh nông nổi, chỉ nhìn mặt chứ chẳng quan tâm đầu óc. Nói thật nhé, đàn ông phần lớn là động vật thị giác, nếu tớ là đàn ông, tớ nhất định sẽ cưới cậu. Đi làm mệt mỏi, vừa mở cửa đã thấy một cô gái xinh đẹp chờ sẵn trong nhà, mây mưa một trận, bao phiền não đều tan biến hết. Sống chung đâu phải học triết học, ai cần nhiều tư tưởng làm gì."

Chuyến bay hôm ấy của Trình Nghê đúng vào giờ ăn. Máy bay vừa cất cánh không lâu là bắt đầu kiểm đếm suất ăn, cho vào lò nướng làm nóng, rồi đẩy xe ra phát cho hành khách. Khi hành khách ăn xong, lại tiếp tục thu dọn khay ăn, đúng là khoảng thời gian bận rộn nhất trên chuyến bay.

Chuyến bay này còn phải trung chuyển. Đến Triều thành lúc hai giờ chiều, có vài tiếng nghỉ ngơi giữa chặng. Lẽ ra chuyến về Du thành là vào sáu giờ tối, nhưng do Triều thành bất ngờ có tuyết lớn, để đảm bảo an toàn, chuyến bay bị dời sang sáng hôm sau. Trình Nghê và đồng nghiệp đành ở lại, không thể quay về trong ngày.

Buổi tối, cô và Tề Tiêu Tiêu ở chung một phòng. Sau khi tắm xong, Trình Nghê nhận được cuộc gọi từ mẹ Trình Thục Mi. Đây là lần đầu bà gọi cho cô kể từ sau sinh nhật bà ngoại.

Trình Nghê bắt máy, hỏi mẹ có chuyện gì.

Giọng bà Thục Mi lè nhè, mang theo chút bực dọc: "Không có chuyện gì thì không được gọi cho con chắc? Người ta nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, đến lượt mẹ, sinh ra con lại thành một con sói con vô ơn thế này à…"

Trình Nghê nghe giọng điệu của mẹ, liền đoán chắc bà lại say rồi. Cô cũng không cúp máy, cứ để mẹ thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia, còn mình thì tranh thủ làm việc khác. Đợi đến khi Trình Thục Mi nói mệt rồi, điện thoại bên kia cũng tự động ngắt.

Hôm sau lại là một chuyến bay dài đến sáu tiếng. Về đến Du thành thì đã tám giờ tối. Triệu Nghiễn Châu đang trực ở bệnh viện, còn cô thì phải dậy từ ba giờ sáng để bay chuyến sớm. Dù rất muốn gặp anh, Trình Nghê vẫn cố nén lòng, không gọi cho anh.

Bay liền bốn ngày, cuối cùng cũng có được hai ngày nghỉ. Nhưng lúc cô nghỉ thì Triệu Nghiễn Châu lại phải đi họp ở thành phố khác. Khi anh gọi điện cho cô, không hiểu sao Trình Nghê lại có chút bực bội, nên đã không bắt máy, dù biết rõ đó là việc bất khả kháng, chẳng thể trách anh được. Cô cứ nghĩ anh gọi một lần không được thì sẽ thôi, ai ngờ anh lại gọi lần nữa.

Trình Nghê muốn thử xem anh kiên nhẫn đến đâu, bèn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Anh gọi hai cuộc, cô đều không nghe, điện thoại rồi cũng im lặng hẳn. Đợi mười phút, anh không gọi lại nữa, Trình Nghê bỗng thấy hối hận. Làm gì phải tỏ vẻ, lúc đó nên bắt máy luôn mới phải. Dù sao trong mối quan hệ này, vẫn là cô chủ động, còn anh thì lạnh nhạt.

Trình Nghê chủ động gọi lại, anh nghe máy. Nhưng cô lại không nói gì, chỉ nghe thấy anh hỏi:

"Sao không nói gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!