Hôm nay Trình Nghê bay tuyến ngắn, mới bốn giờ sáng đã bị chuông báo thức kéo dậy. Trong lúc giằng co giữa việc dậy hay không dậy, cô lại lần nữa nảy ra ý định nghỉ việc. Nằm lỳ trên giường thêm mười phút, cuối cùng cô mới lết mình dậy, kéo rèm cửa sổ phòng ngủ ra, bên ngoài trời vẫn còn tối đen.
Thật sự là: Dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó.
Rửa mặt bằng nước lạnh xong, đầu óc cô mới tỉnh táo đôi chút. Sau khi đánh răng rửa mặt, đứng trước gương trang điểm, cô mơ hồ cảm thấy như mình quên điều gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra nổi.
Thay xong đồng phục và ra khỏi nhà, đang đứng bên đường bắt xe ra sân bay thì điện thoại bật lên một thông báo nhắc nhở. Nhìn phần ghi chú từ lần trước, cô mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Triệu Nghiễn Châu. Suýt chút nữa thì quên mất.
Đến sân bay, thời tiết trông có vẻ không ổn, mây mù vần vũ như thể sắp mưa to. Cô lo máy bay sẽ bị hoãn, nếu vậy thì tối nay cô sẽ không thể quay về Du thành được. May thay, chuyến bay vẫn cất cánh đúng giờ.
Chỉ là hôm nay Trình Nghê không mấy suôn sẻ. Lúc thu dọn khay thức ăn, gặp đúng lúc máy bay rung lắc vì khí lưu, nửa cốc cà phê còn lại bị đổ mấy giọt lên người hành khách.
Dù Trình Nghê đã cúi người xin lỗi, nhưng vị khách kia vẫn không chịu bỏ qua, yêu cầu cô bồi thường phí giặt đồ. Gặp chuyện thế này cô không lạ gì, trước đây từng có lần trong lúc hạ cánh, khách ấn chuông đòi chăn, chỉ chậm một phút đã lập tức bị khiếu nại.
Trình Nghê vẫn giữ thái độ chân thành, liên tục xin lỗi. Tiếp viên hàng không tuy mặc đồng phục trông hào nhoáng, nhưng kỳ thực chẳng khác gì nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Có mấy hành khách ngồi cạnh lên tiếng khuyên can:
"Cô ấy cũng đâu có cố ý, anh là đàn ông con trai rồi, đừng chấp nhặt quá."
Người đàn ông kia tuy mặt mày vẫn còn bực tức, nhưng cuối cùng cũng không làm to chuyện nữa.
Về lại khoang bếp, đồng nghiệp Tiểu Trần hỏi:
"Không sao chứ?"
Trình Nghê mặt mày bình thản:
"Không sao."
Tiểu Trần lẩm bẩm:
"Nghề tiếp viên này đúng là không dành cho người thường mà."
Hạ cánh xuống Tô thành, Trình Nghê cùng đồng nghiệp đi ăn. Trên đường đi cô tranh thủ nhắn tin cho Tiểu Chu, hỏi dò xem tối nay Triệu Nghiễn Châu có trực không.
Tiểu Chu nói: "Bác sĩ Triệu tối nay không trực, là bác sĩ Vu trực đêm đó. Sao tự dưng chị lại hỏi lịch trực của bác sĩ Triệu vậy ạ?"
Trình Nghê tiện miệng bịa một lý do, bảo rằng Triệu Nghiễn Châu là bác sĩ điều trị chính của Tằng Trinh, Tằng Trinh có việc cần tìm anh. Tiểu Chu cũng không nghi ngờ gì, lại trò chuyện với Trình Nghê thêm một lúc nữa.
Từ thành phố khác bay về Du thành, lúc hạ cánh đã gần tám giờ. Trình Nghê bắt taxi về nhà, thay đồ xong lại ra ngoài, đến tiệm bánh lấy chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước, rồi thẳng đường đến nhà Triệu Nghiễn Châu.
Hôm nay Triệu Nghiễn Châu ở bệnh viện bận suốt cả ngày. Sáng mổ hai ca thay khớp gối. Vừa chuẩn bị giao ca thì bên cấp cứu tiếp nhận một ca ngã từ độ cao lớn, gãy xương nhiều vị trí, trong đó gãy xương chậu là nghiêm trọng nhất. Trưởng khoa Cao nhanh chóng lên phương án phẫu thuật, bảo Triệu Nghiễn Châu làm trợ thủ cùng lên bàn mổ.
Ca phẫu thuật này kéo dài rất lâu, đến khi xong thì đã gần mười một giờ đêm.
Anh về đến nhà, vừa ra khỏi thang máy thì thấy có người ngồi thụp trước cửa. Bước chân hơi khựng lại, rồi anh thấy Trình Nghê ngẩng đầu lên, giơ tay chào:
"Hi, bác sĩ Triệu. Cuối cùng cũng đợi được anh rồi."
Triệu Nghiễn Châu bước lại gần:
"Sao đột nhiên lại đến?"
Trình Nghê đưa tay ra, mắt nhìn anh chằm chằm:
"Chân tôi tê cứng rồi, anh kéo tôi dậy với."
Triệu Nghiễn Châu đã thấy hộp bánh đặt cạnh chân cô. Anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô kéo dậy, nhưng Trình Nghê mất thăng bằng, cả người đổ vào lòng anh. Tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai anh, hơi thở ấm áp lướt qua cằm anh, rồi cô vội vã lùi lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!