Chương 14: “Anh đang lo cho tôi à?”

Tằng Trinh hẹn với tiệm váy cưới lúc 9 giờ sáng. Trình Nghê ngủ dậy thì đã gần 8 giờ, vội vàng sửa soạn qua loa, ăn chút gì đó lót dạ rồi gọi xe đến tiệm.

Trên đường hơi kẹt xe, lúc Trình Nghê đến nơi thì Tằng Trinh đã đang thử bộ váy đầu tiên. Một chiếc váy cưới trắng, trễ vai, dáng đuôi cá ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong eo hông cực kỳ quyến rũ. Dù chiếc váy rất đẹp, nhưng Tằng Trinh lo vài tháng nữa bụng bầu sẽ lộ rõ, kiểu ôm sát thế này e rằng không mặc nổi nên cuối cùng chọn một chiếc váy lụa eo cao, phần eo còn có nếp gấp để che bụng bầu rất khéo léo.

Tiệm váy cưới này phục vụ rất chu đáo, còn có cả bánh ngọt và cà phê cho khách. Trình Nghê ngồi trên sofa, vừa nhâm nhi đồ ăn nhẹ, vừa nhìn Tằng Trinh lần lượt thay thử bốn, năm bộ lễ phục, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại chụp giúp cô vài tấm ảnh làm kỷ niệm.

Đến khi chốt xong váy cưới thì đã gần 1 giờ trưa, hai người quyết định sang trung tâm thương mại gần đó kiếm gì ăn. Sau một hồi lượn quanh, cuối cùng chọn đại một quán lẩu. Vừa mới gọi món xong, Kha Tư Văn đang đi công tác ở tỉnh khác liền gọi điện tới, hỏi Tằng Trinh thử váy xong chưa.

Tằng Trinh nói chuyện vài câu rồi cúp máy:

"Đói chết mất, không nói nữa, lát nữa về rồi gửi ảnh cho anh."

Trình Nghê hỏi:

"Định ngày cưới chưa?"

Tằng Trinh có vẻ đang đói đến phát cuống, cúi đầu gắp viên thịt lên ăn:

"Ba mẹ anh ấy xem ngày rồi, là ngày mười lăm tháng Giêng."

Trình Nghê gắp cho cô một miếng thịt bò vừa chín tới:

"Vậy là còn chưa đầy hai tháng nữa thôi."

Từ khi mang thai, khẩu vị của Tằng Trinh tăng lên rõ rệt. Bình thường ăn lẩu chỉ ăn nửa nồi là no, hôm nay lại ăn khá nhiều. Trình Nghê ăn xong từ sớm, bèn chủ động gắp thêm vài viên chả, rau luộc để cô ăn. Tằng Trinh ăn rất thỏa mãn, rồi mới đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.

Sau khi Trình Nghê thanh toán xong, Tằng Trinh quay trở lại. Gương mặt cô trông không được tốt lắm, nói phải đến bệnh viện một chuyến, hình như bị ra máu nhẹ. Hai người lập tức rời khỏi trung tâm thương mại, bắt xe đến Bệnh viện số Ba.

Hai người đến nơi thì bác sĩ cho chỉ định siêu âm. Thời gian hẹn siêu âm là bốn giờ chiều, còn phải đợi thêm gần một tiếng nữa. Lúc này Tằng Trinh đã bình tĩnh hơn nhiều, vì bác sĩ vừa rồi cũng giải thích rằng trong giai đoạn đầu thai kỳ, ra máu nhẹ là hiện tượng khá phổ biến, đa phần không đáng lo, nhưng để chắc chắn thì vẫn nên siêu âm kiểm tra cho rõ.

Sảnh chờ trước phòng siêu âm đã có không ít người ngồi đợi. Trình Nghê và Tằng Trinh ngồi trên hàng ghế, nhìn màn hình điện tử hiện số thứ tự. Tằng Trinh là số 20, mà hiện tại mới gọi đến số 10 nên còn lâu mới đến lượt.

Trình Nghê đứng dậy:

"Để tớ đi mua nước, cậu ngồi đây chờ nhé."

Cô men theo hành lang đi đến cuối dãy, nơi có đặt một chiếc máy bán hàng tự động. Trình Nghê nhìn một lúc, cuối cùng chọn một chai nước suối và một chai trà sữa. Cô khom người lấy nước, thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Trình tiểu thư?"

Trình Nghê quay lại, là Tiểu Chu. Cô ấy trông khá ngạc nhiên:

"Sao chị lại đến bệnh viện thế? Cơ thể không khỏe à?"

Trình Nghê mỉm cười, đưa trà sữa cho cô ấy:

"Không phải, tôi đưa bạn đến kiểm tra. Uống không?"

Tiểu Chu nhận lấy, cười tươi:

"Cảm ơn nhé. Em phải quay về khoa xương đây, không kịp nói chuyện nhiều, hôm nào mời chị ăn cơm nha!"

Nhìn theo dáng cô ấy chạy đi, Trình Nghê mới quay trở lại phòng siêu âm. Cô đưa chai nước cho Tằng Trinh: "Uống chút nước đi."

Tằng Trinh hỏi:

"Sao chỉ mua một chai, cậu không uống à?"

Trình Nghê đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!