Chương 13: “Y tá nào nói vậy?”

Xe rời khỏi khu biệt thự, Trình Nghê không hỏi Triệu Nghiễn Châu vì sao lại xuất hiện ở đó. Cô đoán chắc là ba mẹ anh sống trong khu ấy.

Khi xe dừng trước khu chung cư nơi Trình Nghê đang thuê trọ, trước khi xuống xe, cô hỏi:

"Anh không xuống sao?"

Câu nói của cô rất tự nhiên. Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn cô một cái, tháo dây an toàn, cùng cô xuống xe.

Căn hộ Trình Nghê thuê nằm trong khu tập thể cũ, không có thang máy, nhưng tầng cũng không quá cao. Trên đường lên, họ gặp một người hàng xóm đang mang rác đi đổ. Triệu Nghiễn Châu nổi bật với khí chất điềm đạm và chiều cao nổi trội, khiến người hàng xóm không khỏi lén liếc vài lần.

Tới tầng năm, Trình Nghê lục tìm chìa khóa trong túi, mở cửa rồi nhường anh vào trước.

Triệu Nghiễn Châu thay dép xong đứng ở cửa ra vào, nhìn quanh phòng khách. Căn hộ không lớn nhưng được dọn dẹp khá gọn gàng. Phòng khách có bộ sofa màu kem nhạt đi cùng bàn trà cùng tông. Góc phòng đặt một chiếc gương đứng, cửa kính ở ban công để mở, ngoài ban công có vài chậu cây, nhưng lá đã rũ hết, vừa nhìn đã biết chủ nhân không mấy chăm chút.

Anh đi sâu vào bên trong, ánh mắt dừng lại ở chiếc kệ dưới TV, nơi đặt một khung ảnh. Trong khung là bức ảnh chân dung trắng đen của Trình Nghê. Trong ảnh, cô mặc áo gile kẻ sọc trắng đen cổ trễ, quần short đen, lộ một mảng ngực trắng nõn. Tư thế hơi kiểu cách quyến rũ, nhưng vì nét ngại ngùng ngây ngô trên gương mặt, nên tổng thể bức ảnh không hề tục tĩu, trái lại toát ra vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa gợi cảm.

Trình Nghê bắt gặp ánh nhìn của Triệu Nghiễn Châu đặt lên bức ảnh ấy, mặt cô lập tức nóng bừng, nhưng lại giả vờ thản nhiên hỏi:

"Anh muốn uống gì?"

Anh đáp:

"Nước lọc là được."

Lúc anh không để ý, cô nhanh tay úp khung ảnh xuống bàn. Rồi vào bếp, đun chút nước sôi pha thêm nước khoáng, thử nhiệt độ qua thành cốc thuỷ tinh, thấy vừa uống được thì mới đem ra bàn trà: "Anh ngồi đợi chút, tôi vào phòng lấy áo."

Bộ đồ hôm trước cô đã gấp gọn cho vào túi. Trình Nghê mở tủ lấy ra rồi mang ra phòng khách.

Khi cô đưa túi đồ cho Triệu Nghiễn Châu, anh vừa định giơ tay đón thì cô lại rụt tay về, đặt túi xuống bên cạnh bàn trà. Triệu Nghiễn Châu lặng lẽ nhìn cô, Trình Nghê né tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: "Tôi mà đưa đồ cho anh rồi, chắc chắn là anh sẽ về luôn, nên để lát nữa hẵng đưa."

Triệu Nghiễn Châu bình thản hỏi:

"Phải đợi bao lâu?"

Trình Nghê cũng quay sang nhìn anh: "Đợi thêm năm phút nữa thôi, bác sĩ Triệu, năm phút này mà anh cũng không ngồi yên được sao?"

Khung cảnh lúc này đúng là có chút kỳ cục, hai người trưởng thành ngồi im lặng trong phòng khách, không trò chuyện, cũng chẳng xem TV hay lướt điện thoại.

Thế nhưng Trình Nghê phát hiện ra, năm phút này cũng chẳng đến mức khó chịu như cô tưởng. Anh không nói gì, nhưng khí chất quanh anh lại tĩnh lặng, vững chãi. Cái cảm giác an toàn anh toát ra khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng. Cô cũng không rõ có phải do trong lòng mình đã vô thức đặt lên anh một "hào quang bác sĩ" hay không.

Nhưng nếu cùng là bác sĩ, thì ở bên Vu Dương, cô lại hoàn toàn không cảm nhận được loại an tâm này.

Triệu Nghiễn Châu bỗng mở lời:

"Có gì ăn không?"

Trình Nghê hơi sững lại:

"Anh vẫn chưa ăn tối à?"

Triệu Nghiễn Châu khẽ lắc đầu:

"Chưa ăn."

Từ thị trấn quay về, anh đến chỗ ba mình, hai cha con có chút xích mích trên bàn ăn. Anh gần như không đụng đũa rồi ra ngoài, không ngờ lại gặp cô trước cổng.

Trình Nghê đứng dậy: "Tôi đi xem trong tủ lạnh còn gì ăn được không."

Cô lục trong ngăn đá, lấy ra một túi bánh chẻo đông lạnh, nhìn hạn sử dụng thì chỉ còn hai ngày nữa là hết. Cô quay sang hỏi: "Bánh chẻo đông lạnh, ăn không? Nhưng sắp hết hạn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!