Hai ngày nay, Triệu Nghiễn Châu không có mặt ở Du thành. Bệnh viện số Ba tổ chức hoạt động khám bệnh từ thiện thường niên, lần này anh được phân công dẫn đội về vùng nông thôn. Khi Trình Nghê liên lạc để nói muốn trả lại quần áo, anh đã ở trong khách sạn tại trấn nhỏ. Giọng anh qua điện thoại chợt trầm xuống đôi chút:
"Bệnh viện các anh thật có lòng nhân ái."
Triệu Nghiễn Châu đương nhiên nhận ra được một tia thất vọng trong giọng cô, nhưng anh không nói gì thêm. Cô lại hỏi:
"Vậy bao giờ anh quay về?"
Anh đáp:
"Khoảng một tuần nữa."
Trình Nghê "ừ" khẽ một tiếng:
"Vậy để anh về rồi tính."
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng. Triệu Nghiễn Châu khẽ nhíu mày, đặt điện thoại xuống bàn, với lấy hộp thuốc, đẩy cửa sổ ra, tay chống lên bệ rồi châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Trình Nghê không ngờ mình đến nơi lại không gặp được anh. Đứng trước cánh cửa nhà đóng kín, cô thoáng cảm thấy hối tiếc. Biết vậy trước khi đi cô nên hỏi thử anh có ở nhà không, đỡ tốn công chạy một chuyến vô ích.
Cô bước ra khỏi khu chung cư, trong giây lát cũng chẳng biết nên đi đâu. Nghĩ một hồi, cô quyết định bắt xe về Hoài thành thăm bà ngoại.
Bà ngoại đang lim dim chợp mắt trong phòng khách, ti
-vi vẫn mở kênh cải lương. Trình Nghê bước vào, cầm điều khiển tắt tivi rồi lấy chiếc chăn trên sofa định đắp cho bà. Dù động tác rất nhẹ nhưng bà vẫn bị đánh thức, vỗ ngực thở hổn hển:
"Trời đất ơi, con bé này, về lúc nào mà không nói gì làm bà hết hồn."
Trình Nghê ngồi xuống cạnh bà, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai bà:
"Cháu nhớ bà quá, nên về thăm bà một chút ạ."
"Về cũng chẳng nói trước một tiếng, trong nhà chẳng có gì để ăn đâu." Bà ngoại vừa nói vừa vỗ nhẹ tay cô, rồi toan đứng dậy:
"Bà đi chợ mua ít đồ, nấu cho cháu món ngon."
Trình Nghê giữ vai bà lại, không cho bà đứng lên:
"Bà đừng vất vả, cháu ăn gì cũng được mà. Với lại dạo này cháu hơi tăng cân, phải ăn ít lại."
Bà ngoại nghiêm giọng:
"Con gầy đến mức gió thổi là bay mất, còn nói gì nặng nữa chứ. Nếu hãng hàng không họ nghiêm ngặt đến thế thì mình nghỉ, đổi công ty khác. Nghê Nghê à, tiền nong không quan trọng bằng sức khỏe, phải biết giữ gìn bản thân nghe chưa."
Trình Nghê khẽ đáp:
"Dạ."
Bà ngoại lại hỏi:
"Mẹ con dạo này có liên lạc gì không?"
Trình Nghê đáp:
"Không ạ, chắc mẹ sợ con mắng."
Bà ngoại bật cười:
"Haiz, hai mẹ con nhà cháu đúng là, chẳng biết ai là mẹ, ai là con nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!