Hai người lên xe, trông Trình Nghê có phần lúng túng. Trước khi ra ngoài, cô mặc một chiếc blazer đen mỏng cùng váy dài trắng, mà lúc này chẳng khác gì vừa được vớt từ dưới nước lên, gấu váy ướt sũng dính bệt vào chân, khó chịu vô cùng.
Triệu Nghiễn Châu bật hệ thống sưởi trong xe, nhưng người bị mưa tạt ướt nhẹp, chút hơi ấm đó cũng chẳng mấy tác dụng. Anh rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Trình Nghê, bảo cô lau qua người một chút:
"Về chỗ tôi trước nhé, gần đây thôi. Cô có thể thay bộ đồ khô."
Triệu Nghiễn Châu nói "gần", Trình Nghê cũng không rõ là gần đến mức nào, chẳng ngờ lại gần thật, chưa đến mười phút lái xe, anh đã đưa xe vào một bãi đậu ngầm. Hai người cùng vào thang máy lên lầu.
Chung cư anh ở có thiết kế mỗi tầng một căn, cửa thang máy mở ra là đến thẳng cửa nhà. Phần lớn người ta sẽ tận dụng không gian ngoài thang máy để đặt tủ giày hay gương soi, nhưng anh thì hầu như để trống, trông thoáng đãng sạch sẽ.
Triệu Nghiễn Châu mở cửa, Trình Nghê theo sau anh bước vào. Anh đi thẳng vào phòng, lấy ra một bộ quần áo sạch cùng khăn tắm rồi đưa cho cô:
"Bộ này tôi chưa mặc lần nào, cô vào tắm rồi thay đồ đi."
Trình Nghê đón lấy quần áo và khăn tắm, ngẩng lên hỏi:
"Còn anh thì sao?"
Triệu Nghiễn Châu cúi mắt nhìn cô:
"Tôi dùng phòng tắm ở phòng khách."
Bộ quần áo anh đưa là một chiếc hoodie màu xám và quần jeans. Trình Nghê cao ráo, mặc đồ của anh lên lại vừa vặn bất ngờ, chỉ có cạp quần là hơi rộng một chút. Cô mượn dây giày của anh làm thắt lưng, buộc gọn gàng quanh eo, đi lại cũng không bị tụt.
Sau khi tắm xong, Triệu Nghiễn Châu thay sang bộ đồ ở nhà đơn giản, đang đứng trong bếp nấu gì đó. Trên bàn còn đặt nửa chai coca, trong không khí lờ mờ phảng phất mùi gừng. Trình Nghê bước đến gần, hỏi:
"Anh đang nấu canh gừng à?"
Anh đáp:
"Dính mưa thì nên uống một bát cho ấm người."
Trình Nghê bật cười, Triệu Nghiễn Châu liếc mắt nhìn cô:
"Cười gì vậy?"
"Không ngờ bác sĩ Triệu lại đảm đang thế này." Thấy lông mày anh khẽ chau lại, cô vội sửa lời, "—lại còn chu đáo, tận tình như vậy."
Triệu Nghiễn Châu không tiếp lời, chỉ hỏi:
"Quần áo mặc có vừa không?"
Trình Nghê cúi đầu ngắm nghía mình, vẻ mặt hài lòng:
"Tôi thấy cũng vừa đấy chứ. Còn bác sĩ Triệu thấy sao?"
Triệu Nghiễn Châu dời ánh mắt khỏi người cô, đưa tay tắt bếp:
"Cô thấy vừa là được rồi."
Sau khi uống hết bát canh gừng, ngoài cửa sổ mưa cũng vừa ngớt. Trình Nghê nói đã đến lúc phải về. Triệu Nghiễn Châu bảo sẽ đưa cô về nhưng cô từ chối, nói mình gọi xe về là được, lại bảo quần áo mượn, đợi giặt xong sẽ mang trả.
Triệu Nghiễn Châu chỉ đáp:
"Không vội."
Thế là cô đi luôn.
Mọi hành động của cô khiến Triệu Nghiễn Châu thật sự khó đoán. Anh bước ra ban công châm một điếu thuốc, vừa đúng lúc thấy cô từ cửa đơn nguyên bước ra. Anh hơi nhíu mày, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, rít hai hơi, mắt không rời bóng lưng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!