Chương 10: “Cô ngủ có ngon không ?”

Sau lần gặp mặt hôm trước, về sau Trình Nghê lại hẹn Triệu Nghiễn Châu đi xem vài bộ phim, ăn với nhau mấy bữa tối. Có lần Tằng Trinh tình cờ bắt gặp hai người họ trong trung tâm thương mại, buổi tối liền xông thẳng đến nhà Trình Nghê để tra hỏi rõ ràng.

Trình Nghê chỉ nhún vai:

"Không có gì cả."

Tằng Trinh ngồi khoanh chân trên sofa, ôm gối ôm, mặt mày không tin chút nào:

"Đừng đánh trống lảng với tớ. Không có gì là thế nào? Có rồi lại bảo không có?"

Trình Nghê khẽ nhíu mày, có chút hoang mang:

"Anh ấy chắc là biết tớ có ý với anh ta… Nhưng tớ lại không nhìn ra anh ấy có hứng thú với tớ hay không."

Tằng Trinh nghe mà đau cả đầu:

"Cậu đang nói câu đố à? Nếu anh ấy không có ý gì thì còn ra ngoài ăn tối xem phim với cậu làm gì? Bác sĩ Triệu nhìn không giống kiểu đàn ông rảnh rỗi đi lừa tình chơi đùa đâu."

Trình Nghê là người từng trải trong tình cảm, cũng không phải kiểu thiếu nữ mới biết yêu. Cô đã từng yêu, từng thất vọng, nên không thiếu kinh nghiệm với đàn ông. Cô hiểu rõ phần nào những thói quen và tâm lý của phái mạnh. Đàn ông thường tham lam chiếm lấy, nhất là khi biết rõ người kia có ý với mình. Nhưng Triệu Nghiễn Châu thì không như vậy, anh chưa từng chủ động tiến thêm bước nào. Điều đó khiến cô không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ sức hút của mình đã giảm sút đến vậy sao?

Cô nằm dài trên sofa, kéo giọng lười biếng: "Nói chung là tớ không nhìn thấu được người đàn ông này."

Tằng Trinh trêu ghẹo:

"Ui chao, đến cả đại mỹ nhân Trình Nghê của chúng ta mà còn phải đau đầu vì đàn ông, yên tâm đi, bác sĩ Triệu sớm muộn gì cũng là người trong tay cậu thôi."

Tối đó, Tằng Trinh ngủ lại nhà Trình Nghê.

Hôm sau, Trình Nghê có chuyến bay đến Bắc Kinh, đóng quân hai tuần để bay tuyến quốc tế. Trong khoảng thời gian đó, đương nhiên cô không thể gặp Triệu Nghiễn Châu. Nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, dù thực tế người chủ động duy trì là Trình Nghê.

Triệu Nghiễn Châu hiếm khi nhắn tin trước. Thời gian anh trả lời tin nhắn cũng thường chậm trễ, đôi khi tin nhắn cô gửi vào tối hôm trước, sáng hôm sau mới được phản hồi.

Dù sau đó anh cũng có giải thích: hôm đó vừa phẫu thuật xong, đã hơn hai giờ sáng, không để ý điện thoại, tắm xong thì ngủ luôn.

Trình Nghê xưa nay chưa từng thiếu người theo đuổi, nhưng cô cũng chẳng phải chưa từng theo đuổi ai. Thế mà đến lượt Triệu Nghiễn Châu, lại như đụng phải một tảng đá tảng, cứng đầu, lạnh nhạt, chẳng dễ lay động chút nào. Trong lòng Trình Nghê có phần hụt hẫng, nhưng đồng thời lại bị khơi dậy một chút hiếu thắng không cam lòng.

Cô mở va

-li, lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm tắm rửa. Khi bước ra, cô bạn cùng phòng Tiểu Tô đã không còn trên giường. Trình Nghê bước lại, cầm lấy điện thoại của mình đang cắm sạc, vừa đúng lúc nhận được tin nhắn từ Tiểu Tô: "Tối nay không về ngủ nhé ~"

Là người trưởng thành, cô cũng hiểu sự "mặc định" trong những lời như thế. Trình Nghê không hỏi gì thêm, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Cô rút sạc đi ra ban công gọi video cho bà ngoại. Bà vẫn chưa ngủ, thấy cháu gái gọi đến thì vui ra mặt. Trình Nghê cười nói chuyện với bà một lúc, dặn khi về lại thành phố sẽ ghé thăm. Bà lại như mọi lần dặn dò: phải giữ gìn sức khỏe, đừng tham diện mà mặc phong phanh, không thì cảm lạnh rồi bà không chăm được.

Hai bà cháu trò chuyện với nhau gần mười mấy phút, thấy bà ngáp ngắn ngáp dài, Trình Nghê mới chủ động chào bà đi ngủ rồi tắt máy.

Hai tuần đóng quân ở Bắc Kinh, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn. Kết thúc nhiệm vụ, Trình Nghê quay lại Du thành. Có ba ngày nghỉ, cô tranh thủ về Hoài thành ở bên bà ngoại một hôm, rồi lại quay về Du thị. Sau đó nhắn cho Tiểu Chu, nói rằng lát nữa sẽ ghé bệnh viện số Ba đưa đồ skincare cho cô.

Trước khi bay tuyến quốc tế, Trình Nghê có đăng một bài trên vòng bạn bè, bảo ai cần mua gì thì cô tranh thủ xách tay giúp. Tiểu Chu thấy tin thì nhắn riêng, nhờ cô mua giúp một bộ sản phẩm dưỡng da.

Tiểu Chu gửi cho cô một đoạn ghi âm:

"Đợi em tan ca, mời chị đi ăn trong trung tâm thương mại nhé. Dù gì chị cũng giúp em mua đồ mà không lấy phí, ngại quá luôn."

Trình Nghê trả lời cười cười:

"Em mời chị ăn ở căn

-tin bệnh viện là được rồi. Món thịt xá xíu hôm trước ngon thật đấy, chị vẫn còn thèm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!