Khi Trình Nghê nhận được cuộc gọi từ bà ngoại, cô vừa mới bước xuống xe của tổ bay. Nhưng đầu dây bên kia lại không phải giọng bà, mà là tiếng của thím Chu, người hàng xóm sống sát vách nhà bà:
"Trình Nghê à, cuối cùng cháu cũng nghe máy rồi. Bà ngoại cháu bị ngã, lần này khá nghiêm trọng đấy. Cháu mau xin nghỉ phép ở công ty về một chuyến đi."
Vừa kết thúc chuyến bay quốc tế dài mười mấy tiếng, đầu óc Trình Nghê vẫn còn mơ hồ, nhất thời chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi thím Chu gọi thêm một tiếng với giọng đầy lo lắng:
"Trình Nghê, cháu có nghe thím nói không đấy?"
Cô mới như sực tỉnh:
"Cháu nghe rồi ạ. Thím Chu, giờ bà cháu sao rồi ạ? Đã đưa đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
Thím Chu đáp:
"Có rồi, thím đưa bà lên thành phố chụp phim. Bác sĩ nói bị gãy xương, phải chọn một trong hai cách: hoặc mổ, hoặc điều trị bảo tồn. Nhưng bà cháu nhất quyết không chịu phẫu thuật, giờ chỉ nằm ở nhà. Thím cũng gọi cho mẹ cháu rồi, mà không thấy ai nghe máy. Thím thấy chắc chẳng trông mong gì được vào mẹ cháu đâu—"
Mẹ cô, Trình Thục Mi, ai biết giờ bà ấy đang ở Thanh Thành, lại vướng với người đàn ông nào nữa đây...
Trình Nghê kéo chiếc vali hành lý, bước nhanh ra khỏi sảnh sân bay, vẫy một chiếc taxi:
"Dạ cháu đang bắt xe về Hoài thành đây thím, nhờ thím giúp cháu trông bà một chút ạ. Tầm khoảng hai tiếng nữa cháu sẽ có mặt."
Cúp máy, cô phát hiện tài xế đang lén nhìn mình qua gương chiếu hậu. Người đàn ông cười gượng, bắt chuyện:
"Cô là tiếp viên hàng không hãng Z phải không? Nhìn bộ đồng phục này là tôi đoán ra liền."
Trình Nghê không để tâm đến câu làm quen ấy, cúi đầu mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Tằng Trinh: "Bà ngoại tớ bị ngã, ngày mai không thể đi xem phim với cậu được."
Tin tức được gửi đi không bao lâu, Tằng Trinh liền gọi điện thoại tới, sốt ruột hỏi thăm tình hình như thế nào.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Trong điện thoại, Trình Nghê kể sơ qua tình hình cho Tằng Trinh nghe. Cô ấy nói:
"Nếu cần giúp gì thì cứ gọi cho tớ."
Trình Nghê khẽ đáp:
"Ừ, tớ biết rồi. Giờ tớ cúp máy nhé."
Hai tiếng sau, Trình Nghê về tới Hoài thành, cô đưa tay ấn chuông cửa. Người ra mở là thím Chu, thấy cô vẫn mặc nguyên bộ đồng phục màu hồng phấn đặc trưng của tiếp viên hàng không, liền lên tiếng:
"Ôi chao, cháu mới xuống máy bay à? Còn chưa kịp ăn trưa phải không?"
Trình Nghê kéo vali vào phòng khách, đặt xuống rồi đáp:
"Cháu không đói. Thím Chu, bà ngoại cháu đâu rồi ạ?"
Thím Chu hạ giọng, chỉ vào phòng ngủ:
"Trong kia đó. Thím vừa mới đút bà ăn được mấy miếng mì. Bà cháu đau đến mức trở mình còn không được. Thím thấy chắc vẫn nên mổ thì hơn. Giờ cháu thì bận công việc, mẹ cháu lại không liên lạc được, mà điều trị bảo tồn thế này thì chẳng biết nằm bao lâu mới đỡ nổi."
Trình Nghê khẽ nói lời cảm ơn:
"Cháu cảm ơn thím nhiều lắm, thím Chu."
Thím Chu khoát tay:
"Ôi thím có giúp được gì đâu. Cháu vào với bà đi, nhân tiện khuyên bà suy nghĩ lại chuyện mổ, rồi cũng tranh thủ gọi cho mẹ cháu. Người ta nói bị chấn thương kiểu này, "thương gân động cốt" thì phải nằm cả trăm ngày, đâu phải chuyện ngày một ngày hai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!