Chương 9: Không có nhiều sự khác biệt

Mạnh Gia bị một tiếng sấm đánh thức, ngay sau đó, mưa đổ xuống.

Lúc đầu chỉ là từng hạt lác đác lộp độp như tiếng tằm non gặm lá dâu, sau đó ào ào trút xuống đập vào bậc đá, tiếng mưa rơi tí tách dội vang dưới mái hiên, tựa như làm cho một cảnh sắc rực rỡ bị kinh động mà tan biến. Cô chợt mở mắt rồi hối hận vì bản thân quá chủ quan, lại có thể không chút đề phòng mà ngủ quên trong nhà của ngài Chung.

Trước mắt cô là màn mưa như thác, nơi khung cửa kính sát đất cao bằng mặt tường, thấp thoáng một dáng người cao gầy, đứng thẳng tắp.

Chung Túc Thạch một tay đút túi, tay còn lại nhẹ nhàng cầm tách trà. Anh mặc đồ ở nhà màu trắng, trông ung dung nhàn nhã, thưởng thức cơn mưa bất chợt trước mặt, ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ cao quý và lạnh nhạt không thể xâm phạm.

Hình ảnh anh lúc này hoàn toàn không còn là người đàn ông vừa say rượu làm loạn ban nãy nữa.

Mạnh Gia vén tấm chăn mỏng trên người, hai tay chống lên ghế dài ngồi dậy, vuốt tóc cho gọn gàng, cúi xuống mang giày, rồi thắt dây một cách cẩn thận, mở miệng bình tĩnh: "Anh Chung."

Chung Túc Thạch quay đầu lại, nhàn nhạt đáp một câu: "Tỉnh rồi à?"

Chuyện đã qua, Mạnh Gia không muốn truy cứu nữa, cũng không trông mong anh sau khi tỉnh rượu có thể hạ mình mà trang trọng nói lời xin lỗi.

Cô khẽ gật đầu: "Vâng, quần áo của anh, tôi đã mang đến rồi."

Cô làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ mong trận giằng co kỳ quái này kết thúc càng sớm càng tốt.

Chung Túc Thạch liếc mắt nhìn túi đồ đặt trên bàn, nói: "Vất vả cho em phải đích thân mang đến."

"Không có gì." Mạnh Gia cụp mắt xuống, thầm nghĩ, đây là quả báo vì mình tham mát mẻ.

Cô không muốn ở lại nơi này lâu hơn, dù lúc này trời đang mưa xối xả thì phản ứng đầu tiên vẫn là muốn rời đi.

Mạnh Gia liếc nhìn trong túi, chỉ có một chiếc ô bé xíu yếu ớt, nếu cứ thế bước ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mưa quật cho ướt sũng.

Vài giây sau, cô lấy hết can đảm hỏi:

"Chung tiên sinh, tôi có thể… mua của anh một cái ô không?"

Mua của anh một cái ô?

Không nói là mượn, vì sợ lại phải quay lại trả. Cũng không nói là xin, càng không nhắc chuyện để tài xế đưa, suy cho cùng là không muốn mang ơn anh, dù chỉ là một chiếc ô nhỏ.

Chung Túc Thạch khẽ nhếch môi cười, không thành tiếng. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt cô trong vắt, nhưng mỗi khi đối mặt anh, sự đề phòng và kháng cự trong đó lại rõ ràng đến không thể lờ đi.

Đúng là vẻ ngoài mềm yếu, bên trong lại đầy sắc bén.

Anh bước đến gần, dừng lại bên cạnh bàn trà, một tiếng tách, tách trà trong tay đặt xuống chiếc đĩa sứ chính xác không lệch chút nào.

Chung Túc Thạch ngồi xuống ghế sô pha, chỉ cách cô một đoạn ngắn, dựa hờ ra sau, hai chân bắt chéo, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch: "Có lẽ em không biết, Mạnh tiểu thư, tôi xưa nay không bán đồ."

Lúc đầu Mạnh Gia không hiểu vì sao, sau này thân với Chung Linh rồi mới nghe cô ấy kể rõ.

Hồi học cấp ba, trong khu tập thể có một cô gái từng rất thân với Chung Linh, hai người thường trò chuyện. Không biết sau đó xảy ra chuyện gì mà cả nhà cô ấy bỗng dọn đi nơi khác. Lần cuối cùng gặp là ở ngõ Cúc Nhi, cô ấy xách theo chiếc túi da thằn lằn, hỏi bạn cũ có muốn mua không, nói là mới xách được hai lần.

Chung Linh mềm lòng, nhưng mấy người xung quanh thì cười:

"Đó là đồ cô ta giấu được khi nhà bị tịch biên đó, mày cũng dám mua à? Không sợ rước xui xẻo sao?"

Bán tài sản là chuyện cực kỳ xui xẻo, đặc biệt với những gia đình danh giá.

Trong mắt Mạnh Gia ánh lên vẻ thất vọng và sững sờ như băng đá, không biết là vì sắp bị mưa ướt, hay vì đã nhìn nhầm con người Chung Túc Thạch.

Trước đó cô còn khen anh có lòng tốt, thế mà giờ nhìn lại, tốt ở chỗ nào chứ?

Hàng mi dày rũ xuống, ánh mắt cũng cụp theo, hai ngón tay trỏ xoắn lại, giọng nhỏ đi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!