"Hai người cùng ngược gió mà đi, lạc mất nhau cũng là chuyện dễ hiểu thôi."
Nửa năm đầu mới đến London, Tống Tri Hứa thường xuyên mất ngủ.
Có lúc nửa đêm tỉnh dậy không rõ lý do, không gặp ác mộng, cũng chẳng có gì khuấy động. Mọi thứ đều yên tĩnh.
Nhưng trong lòng lại trống rỗng lạ thường, nằm trên giường mà cứ như một cọng bèo không rễ, trôi nổi vô định.
Vào những đêm trăng sáng hắt qua cửa sổ mờ ảo, Tống Tri Hứa mới dám thừa nhận, đôi khi… cô thật sự rất nhớ Ngô Tuấn.
Gặp lại anh, là vào một ngày đông giá rét cắt da cắt thịt.
Năm đó đài dự báo thời tiết liên tục nhắc nhở người dân chuẩn bị đón đợt không khí lạnh quy mô lớn sắp tràn về.
Tống Tri Hứa mặc váy vest bên trong, khoác ngoài áo dạ màu đen, quấn khăn choàng cổ, ôm theo một chiếc túi xách to, bước đi vội vã.
Lẽ ra hôm nay cô phải tăng ca ở văn phòng luật, nhưng một khách hàng lớn người thường gọi là "chị Hàn" nhờ cô đi lấy một chiếc túi.
Cô tới Hermes lấy, rồi lái xe đến chỗ ở của chị ấy trên đường Tư Nam.
Là một căn biệt thự cổ kiểu phương Tây do tổ tiên chị Hàn để lại.
Chị Hàn năm nay ba mươi lăm tuổi, ly hôn từ hai năm trước, đến giờ vẫn độc thân, mỗi tháng đều nhận một khoản tiền từ quỹ tín thác.
Người trong văn phòng luật thường nói, về tiêu tiền thì chị Hàn là số một, nhưng nhìn người lại chẳng ra sao.
Không thì đã chẳng suýt bị chồng cũ cuỗm đi một nửa gia sản.
Chị Hàn là khách hàng khó chiều nhất, có chuyện hay không cũng gọi luật sư đến như gọi người giúp việc.
Nhưng chẳng ai dám ý kiến vì chị ấy chịu chi mạnh tay cho phí luật sư. Cũng chẳng phải ai cũng có thể "hầu hạ" chị ấy nổi.
Hai năm trước, khi chị ấy đánh vụ ly hôn Tống Tri Hứa theo sư phụ mình, suốt ngày chạy đôn chạy đáo phục vụ cho chị ấy.
Sau khi thắng kiện, chị Hàn đích danh chỉ định: sau này chuyện của chị, chỉ do luật sư Tống phụ trách.
Tống Tri Hứa từng hỏi chị tại sao lại chọn mình. Chị ấy vừa gảy móng tay vừa nghiêm túc nói: "Em tâm tốt hơn sư phụ em."
Cô chỉ cười không nói gì.
Cũng chẳng trách, sư phụ cô vốn nổi tiếng là "chuỗi tiền", tính toán keo kiệt, chỉ nhận tiền chứ không nhận người.
Tống Tri Hứa đậu xe xong, chỉ vài bước thôi nên cũng không quàng khăn.
Cô xách túi đến gõ cửa.
Mở cửa là quản gia của chị Hàn, trong nhà bật sẵn hệ thống sưởi, tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng vang lên khắp không gian.
Tống Tri Hứa định đưa đồ rồi đi ngay.
Nhưng người quản gia lại nói: "Tiểu thư đang chờ cô bên trong, chắc là có việc muốn nói."
Cô đành cởi áo khoác, giao cho quản gia, thay giày ở cửa rồi bưng túi bước vào.
Chị Hàn ngồi giữa phòng khách, bên trong có khá nhiều người, vài người cô nhận ra, đều là khách quen.
Tống Tri Hứa cúi mắt không dám nhìn nhiều, vì chị Hàn vốn không thích người khác thiếu lễ phép.
Cô đặt túi xuống trước mặt chị: "Chị Hàn, túi của chị em đã lấy về rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!