Chung Khánh Ngôn chào đời vào cuối xuân, là một ca sinh non.
Khi bé được bốn tuổi, cô của bé từng kể lại quá trình sinh nở ấy, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nghe lại vẫn thấy có chút hồi hộp căng thẳng.
Lúc ấy Mạnh Gia mang thai được ba mươi tư tuần. Một buổi tối sau khi ăn xong, Hàn Nhược Nam cùng cô đi dạo.
Suốt dọc đường, Hàn Nhược Nam luôn dặn dò cô phải chú ý đủ điều. Mạnh Gia chăm chú lắng nghe, cảm thấy mẹ chồng mình cũng có lúc rất đáng yêu.
Đặc biệt là khi bà mắng người nhà họ Chung, nói bọn họ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, đứa trẻ thì mang họ nhà họ còn người mang nặng đẻ đau lại là bên mình.
Mạnh Gia vốn dĩ cũng đã hết sức cẩn trọng, trong thời kỳ mang thai chỉ uống một viên nhai nhôm–magie dùng cho đau dạ dày đã lo lắng sợ ảnh hưởng đến thai nhi, phải hỏi bác sĩ đi hỏi bác sĩ lại cho yên tâm.
Nhưng bác sĩ bảo không sao cả, suốt thai kỳ mọi lần kiểm tra đều không phát hiện điều gì bất thường.
Lúc ấy Chung Túc Thạch được gọi đi công tác khảo sát đột xuất, không yên tâm để Mạnh Gia ở nhà một mình nên đã đưa cô về nhà ba mẹ.
Ở đó có bác sĩ chăm sóc sức khỏe, có người giúp việc, lại có cả Đàm Tâm Lan thường xuyên đến thăm nom, lúc ấy anh mới có thể tạm an lòng.
Họ đi được một đoạn thì gặp Đàm Tông Hoà, bà đến thăm một bậc trưởng bối.
Đàm Tông Hòa hỏi:
"Nhược Nam, con dâu cô chừng nào sinh vậy?"
"Tháng sau."
Câu nói ấy có phần châm chọc:
"Cô còn tự tay đỡ nó đi dạo cơ à? Đúng là một bà mẹ chồng tốt thật."
Hàn Nhược Nam vỗ nhẹ tay Mạnh Gia, mỉm cười nói:
"Gia Gia đối với tôi cũng như con gái ruột."
Trước mặt mọi người, Đàm Tông Hòa không nói gì thêm, chỉ xã giao vài câu rồi thôi.
Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của bà ta thì cứ dán chặt vào bụng Mạnh Gia.
Khiến cô cảm thấy vô cùng bất an, từng sợi lông tơ đều dựng đứng.
Mạnh Gia cũng không thèm để tâm đến sự kiêu ngạo và bất lịch sự của bà ta, kiểu người cả buổi nói chuyện chẳng thèm liếc tới nhân vật chính một cái.
Chỉ riêng ánh mắt mập mờ khó hiểu ấy đã khiến người khác không dễ chịu chút nào.
———
Ngày hôm sau tan làm, vừa xuống xe ở cổng nhà, Mạnh Gia liền gặp một người phụ nữ đang ngó nghiêng xung quanh.
Bà ta trông cũng không quá lớn tuổi, khoảng độ sáu mươi, khuôn mặt tròn phúc hậu, ánh mắt tinh anh chăm chú quan sát Mạnh Gia.
Bị bà ta nhìn chằm chằm khiến Mạnh Gia hơi sợ, tay liền đặt lên bụng, hỏi:
"Bà tìm ai ạ?"
Người phụ nữ kêu lên một tiếng "ôi chao", giọng đặc sệt tiếng Ngô:
"Cháu là Gia Gia phải không?"
Mạnh Gia càng thêm nghi hoặc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!