Năm hai mươi tuổi, đây là lần đầu tiên Mạnh Gia rời xa quê hương, lần đầu tiên không ở bên bà ngoại mà đón Tết.
Chung Túc Thạch sợ cô còn nhỏ, dễ nhớ nhà, đã hỏi đi hỏi lại:
"Em có muốn về nhà mấy hôm không?"
Họ nằm trên chiếc sofa hình vòng cung, cùng đắp một tấm chăn mỏng, Chung Túc Thạch ôm cô từ phía sau.
Trong nhà bật sưởi ấm hết cỡ, lư hương men sứ đang đốt trầm kỳ nam trắng, mùi thơm dịu ngọt lan khắp không gian.
Mạnh Gia nằm trong lòng anh lắc đầu nguầy nguậy: "Không về, đã nói không về rồi, em không muốn về đâu."
Chung Túc Thạch vỗ nhẹ lên má cô: "Được được được, không về thì không về, đừng lắc dữ vậy chứ, chóng mặt bây giờ."
Cô ngửa đầu nhìn anh: "Hình như sau bữa trưa anh ho ít hơn rồi đó."
Trong lòng Mạnh Gia âm thầm đếm, buổi sáng anh ho tổng cộng bốn mươi lăm lần, còn chiều nay chỉ mới sáu lần trong một tiếng thôi.
Vừa dứt lời, Chung Túc Thạch lại ho một tiếng: "Uống bao nhiêu thuốc rồi, ít nhiều cũng có tác dụng chứ."
"Chữa ho thì Đông y vẫn có tiếng hơn, bác sĩ Hứa giỏi lắm."
Mạnh Gia thuận miệng nói tiếp, nhưng thực ra trong lòng lại muốn hỏi: Thật sự là vì tâm bệnh sao?
Nhưng nếu hỏi ra rồi thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại nói mình sẽ không đi nữa?
Thế nhưng dù cô có đi du học hay không cũng không thể thay đổi hiện thực, giữa hai người họ là khoảng cách giai cấp không thể vượt qua.
Chung Túc Thạch hỏi: "Người Quảng Châu các em đón Tết thế nào? Kể anh nghe đi."
Mạnh Gia nghĩ một lúc: "Thì ăn cơm đoàn viên, à còn đi chợ hoa, đi dạo phố hoa, không đi thì không tính là đón Tết."
Cô nói tiếng Quảng mang theo chất giọng mềm mại riêng biệt, khác hẳn với các phim Hồng Kông, dịu dàng đến lạ.
Chung Túc Thạch cúi đầu hôn lên môi cô một lúc, rồi mới nói: "Lẽ ra không nên như vậy."
Mạnh Gia dụi mặt vào cổ anh: "Không sao đâu, hôm qua cũng hôn rồi, không bị lây bệnh mà."
Anh cụng mũi vào mũi cô, giọng khàn khàn: "Giờ thì ngoan thật rồi."
Cô cười: "Em không thể chọc giận người đang bệnh, như vậy quá thất đức."
Chung Túc Thạch thật sự định dẫn cô đi: "Không có chợ hoa thì tới chợ văn vật, chim cảnh ở Thập Lý Hà, tạm gọi là thay thế được không?"
Cô đáp:"Cũng được thôi, nhưng giờ anh còn sốt, ra ngoài có ổn không?"
"Nếu được thì đi thay đồ."
Chung Túc Thạch nâng tay kéo phắt tấm chăn đang phủ lên cả hai, giục cô lên lầu.
Mạnh Gia không nỡ làm anh mất hứng, thay chiếc áo khoác dạ trắng dày, mang đôi boot cao cổ rồi ra ngoài.
Chung Túc Thạch cũng khoác một chiếc áo gió trắng bằng cashmere, cổ áo vest, đường cắt may tinh tế, trông nhã nhặn và lịch lãm.
Một đôi như họ xuất hiện giữa khu chợ đông đúc, chẳng khác gì tiêu điểm của đám đông. Mạnh Gia dán sát vào sau lưng Chung Túc Thạch, không dám rời nửa bước.
Cô lí nhí nói: "Đông người quá…"
Chung Túc Thạch nắm chặt tay cô: "Bám sát anh, lạc rồi thì anh biết tìm ở đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!