Chương 5: Đời người chẳng qua cũng chỉ là một ván cờ

Vì lo lắng bất an, suốt đêm Mạnh Gia cứ mãi tưởng tượng ra cảnh chia tay với bà ngoại đầy nước mắt, kết quả là gần như không chợp mắt được chút nào.

Thế nhưng khi thật sự đến lúc phải chia tay, phản ứng của cả hai lại rất bình tĩnh. Ít nhất khi đối mặt nhau, không khí vẫn yên ổn. Có lẽ bà cháu họ đều không giỏi biểu đạt cảm xúc trong lòng.

Mà như vậy cũng tốt, nếu thật sự òa khóc thì Mạnh Gia lại càng khó chịu hơn.

Cô đọc sách đến mỏi mắt, đầu vừa nghiêng sang chiếc gối mềm là thiếp đi ngay.

Nhưng trên máy bay, giấc ngủ cũng chẳng yên ổn. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy ai đó hỏi: "Cô Mạnh học hành chăm chỉ ghê."

Lại có người cảm thán: "Là một cô gái có chí hướng đấy."

Dần dần, cô nghe không rõ nữa. Khi được tiếp viên đẩy dậy thì máy bay đã hạ cánh xuống sân bay thủ đô.

Mạnh Gia dụi mắt, phát hiện trên người mình có một chiếc áo vest nam, chất vải mượt mà, phom dáng chuẩn chỉnh, chẳng cần cố ngửi mà cả người đã ngập trong mùi hương thanh mát như sương núi.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu: "Anh Chung, đây là áo của anh à?"

Chung Túc Thạch ấn nhẹ gọng kính vừa tháo ra, thản nhiên nói: "Cứ mặc đi, lát nữa trong xe cũng lạnh."

Mạnh Gia ngoan ngoãn nhận lấy ý tốt của anh. Cô hỏi: "Bình thường anh cũng đeo kính à?"

Anh bóp sống mũi: "Độ không cao, lúc mệt mới đeo thôi."

Lúc này, Trịnh Đình giúp Mạnh Gia đưa hành lý lên xe.

Người đàn ông mặc âu phục, trên cổ áo cài một chiếc huy hiệu giống hệt của Trịnh Đình, vẻ mặt trông rất gấp gáp: "Chung tổng, kỹ sư trưởng Tiền lại xảy ra chuyện rồi."

Chung Túc Thạch nhíu mày đầy khó chịu: "Về tập đoàn rồi nói."

"Vâng."

Người đó mở cửa mời Chung Túc Thạch lên xe. Ánh mắt lướt qua Mạnh Gia, đặc biệt là khi thấy trên vai cô còn khoác áo vest của Chung tổng, ánh nhìn rõ ràng mang theo sự nghi hoặc, nhưng không dám hỏi gì trước mặt họ, chỉ nói một câu mời lên xe.

Chiếc Audi đen có không gian rất rộng, nhưng không khí lại lạnh lẽo hơn cả lúc đến. Mạnh Gia chỉ ngồi chiếm một khoảng nhỏ, cách xa Chung Túc Thạch hơn.

Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi xe đi ngang đoạn giữa đường Trường An, cảnh tượng hùng vĩ hiện ra trước mắt khiến cô không kìm được mà thốt lên một tiếng "Oa thật đẹp!"

Bầu không khí kỳ quặc trong xe bị tiếng reo nhẹ nhàng ấy phá vỡ. Chung Túc Thạch cong môi cười hỏi: "Đẹp không?"

Mạnh Gia gật đầu lia lịa: "Đẹp lắm ạ, anh Chung."

Chung Túc Thạch chống khuỷu tay lên cửa kính, chống cằm, khẽ cười mũi một tiếng đầy vui vẻ.

Phó tổng Tần Nghĩa lái xe và Trịnh Đình ngồi bên đều liếc nhìn kính chiếu hậu, bắt gặp biểu cảm bất đắc dĩ đầy chiều chuộng của Chung Túc Thạch dành cho cô gái nhỏ bên cạnh, cả hai không hẹn mà cùng bật cười.

Tần Nghĩa lái xe đến dưới tòa nhà tập đoàn, vội xuống xe mở cửa cho Chung Túc Thạch.

Chung Túc Thạch chỉnh lại vạt áo, trước khi xuống xe dặn dò Trịnh Đình: "Đưa cô ấy đến trường làm thủ tục xong rồi quay lại."

Trịnh Đình đổi sang ghế lái: "Vâng."

Mạnh Gia ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc sừng sững và ba lá cờ tung bay trước mắt: "Đây là nơi anh Chung làm việc à?"

Trịnh Đình gật đầu: "Đúng, anh ấy vào làm ở đây ngay sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, đến nay cũng hơn bốn năm rồi."

Vì buổi chiều có cuộc họp, sợ đông người làm chậm trễ, Trịnh Đình gọi điện trước cho trường để hỏi chỗ nộp học phí có vắng không.

Viện trưởng Trương nhận điện thoại, vừa nghe tên sinh viên là Mạnh Gia, ông hơi ngẩn người, lại là cô bé tên Mạnh Gia?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!