Chương 49: Thế chẳng phải anh được hưởng lợi rồi sao?

Người con gái nằm ngửa trên bàn, làn da trắng như tuyết, dưới ánh đèn càng chói đến mức khiến người ta lóa mắt.

Về sau chiếc sơ mi trắng của Chung Túc Thạch thậm chí không cần cởi hết cúc.

Mạnh Gia khẽ co vai, giống như tơ kén dần dần tách khỏi cơ thể, cô trong những đợt đẩy đưa liên hồi, hóa thành con nhộng.

Anh kéo cô dậy ôm gọn vào lòng. Mạnh Gia ngồi không vững, cột sống mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào vai anh.

Cô hơi ngẩng đầu, khẽ hôn lên nốt ruồi nhỏ phía trên của anh. Chung Túc Thạch ghì sát vào, tim run rẩy tê dại đến mức khó nhịn, đành phải nhắm mắt lại một lúc.

Đến khi giấy tờ rơi đầy đất, anh mới chịu dừng lại. Hai người trong nhịp thở hỗn loạn, ánh mắt quấn lấy nhau.

Mạnh Gia nhìn thấy trên mặt anh, là nét lạnh lẽo xen lẫn sa đọa, cả khuôn mặt đầy vẻ xao xác, những mảnh vụn d*c v*ng rối loạn, chằng chịt bò khắp hốc mắt đỏ ngầu của anh.

Cô yêu nhất là dáng vẻ này của anh, dáng vẻ hoàn toàn đối lập với phẩm hạnh nghiêm chỉnh vốn có, yêu đến không thể kiềm chế nổi.

Cô nghĩ nếu có thể, cả đời này dù vinh hoa hay phù phiếm, cô cũng nguyện đánh đổi hết vì anh.

Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, vì yêu cầu nghiêm ngặt về an toàn sản xuất Chung Túc Thạch đích thân đi trực, cả ngày không rời Bắc Kinh.

Mạnh Gia ở nhà mỗi ngày, ngoài việc học, khi lật xem mấy tấm ảnh do Chung Linh gửi, lòng cô cũng dậy sóng.

Buổi tối khi đi ngủ, cô vẽ vòng tròn trên ngực anh, rồi kể về vùng hoang mạc Tây Bắc.

Anh để cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, khẽ cười: "Không lãng mạn tự do như em nghĩ đâu, anh chỉ thấy toàn sa mạc thôi."

Mạnh Gia vẫn mang dáng dấp mộng mơ của kẻ sĩ: "Sa mạc gì chứ, đó là nền văn minh lịch sử mà gió cũng không thể thổi tan, chẳng có tí thi vị nào cả."

Chung Túc Thạch trêu cô, cố ý dùng giọng điệu khoa trương: "Ồ, nền văn minh đấy à, còn là thứ mà gió thổi không tắt nữa."

Mạnh Gia nghe mà không nhịn được cười.

Cô vốn là kiểu con gái rất ít cười, hồi cấp ba, trong lớp có mấy cậu con trai rảnh rỗi chán đời, còn đem chuyện ấy ra cá cược.

Nói rằng ai có bản lĩnh khiến Mạnh Gia cười một cái, sẽ tặng luôn quả bóng có chữ ký của Cristiano Ronaldo.

Đến khi tốt nghiệp cấp ba, cũng chẳng ai lấy được quả bóng ấy. Tất nhiên, Mạnh Gia càng nghi ngờ, quả bóng đó vốn dĩ là "quần áo mới của hoàng đế", chắc chẳng tồn tại thật.

Thế nhưng suốt một năm bên Chung Túc Thạch là khoảng thời gian cô cười nhiều nhất, cộng lại còn nhiều hơn cả mười chín năm trước.

Chung Túc Thạch bế cô lên, ôm cao một chút, cúi xuống hôn môi cô.

Mạnh Gia khẽ hé môi, nhắm mắt đáp lại, cơ thể vô thức áp sát vào anh.

Anh hôn một lúc, rồi thở hổn hển, dừng lại: "Còn đau bụng không?"

Cô lại nép vào, dịu dàng hôn khóe môi anh: "Đã là ngày thứ ba, hết đau rồi, nhưng mà vẫn không được đâu."

Vì biết bây giờ không thể nên cô mới dám lớn gan đến thế, thoải mái trêu chọc anh.

Chung Túc Thạch siết cô vào lòng: "Cứ đau mãi cũng không phải cách, mai anh rảnh đưa em đi khám được không?"

Mạnh Gia hơi giận: "Khám ở đâu? Anh cũng rành chuyện này à, ai dạy thế?"

Anh nói: "Chung Linh cũng giống em thôi, hai năm trước Trưởng phòng Đàm từng dẫn nó đi khám."

Cô liền chống đối: "Ồ, vậy thì em không đi."

Chung Túc Thạch biết cách trị cô: "Không đi cũng được, anh mời thầy thuốc Đông y đến nhà, cũng chỉ một chuyến thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!