Mạnh Gia như một cơn gió, hấp tấp chạy đến bên bàn trà, sơ ý đập đầu gối vào góc bàn.
Chung Túc Thạch gọi cô, trong giọng mang theo chút bất lực xen lẫn chiều chuộng: "Vẫn chưa tìm ra à? Giấu kỹ thật đấy."
"Lấy được rồi."
Mạnh Gia âm thầm xoa đầu gối, ra vẻ không có chuyện gì, cầm một chiếc hộp màu xanh đậm đặt trước mặt anh.
"Anh mở ra xem đi."
Cô chống cằm cười, như thể những chuyện không vui vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
Chung Túc Thạch là một bạn diễn tuyệt vời, không muốn ép cô quá, cũng sẵn lòng cùng cô tạo nên một khung cảnh yên bình.
Anh kẹp dải ruy băng bằng hai ngón tay, nhẹ nhàng rút ra, một động tác đơn giản qua tay anh lại toát ra vẻ phóng khoáng quyến rũ.
Nắp hộp được mở ra, bên trong nghiêng nghiêng một chiếc bật lửa màu vàng, trông rất giống cái anh đã làm rơi trong phòng ký túc xá của cô trước đó.
Mạnh Gia cầm lên, bật ra ngọn lửa, cười nói: "Em tìm lâu lắm mới thấy sau phải nhờ bạn ở Hồng Kông mua giùm."
Chung Túc Thạch liếc mắt nhìn, giọng thản nhiên: "Sao lại nghĩ đến chuyện tặng cái này cho anh?"
Cô duỗi thẳng lưng, "Lần trước trên núi không phải làm mất cái bật lửa của anh sao, em cứ thấy phải trả lại anh một cái."
Anh ước lượng trong tay, khá nặng: "Tiền đâu em mua?"
Dù đang quen nhau nhưng trong chuyện tiền bạc, Mạnh Gia chưa từng nhận của anh bất cứ điều gì. Lúc nào cũng nói rằng tiền mình đủ dùng.
Cô thản nhiên: "Hè vừa rồi về nhà hai chị khóa trên rủ em làm một dự án dịch thuật, chia cho em một ít."
Cô không kể rằng mình đã thức mấy đêm liền, để kiếm thêm tiền mà nhận cả phần biên tập lẫn kiểm tra phụ đề, tự làm hết.
Sáng hôm sau, cô vẫn phải dậy sớm như thường lệ, ra sân học từ vựng, ăn sáng cùng bà ngoại.
Chung Túc Thạch bỗng nhiên im lặng, ánh mắt dịu dàng và bình thản, yên tĩnh nhìn cô.
Mạnh Gia ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt anh, chỉ trong chốc lát, mặt đã nóng bừng.
Cô cúi mắt, giọng nhỏ xíu: "Anh cứ nhìn em mãi làm gì."
Chung Túc Thạch nắm tay cô, kéo cô vòng qua góc bàn: "Lại đây, ngồi với anh."
Mạnh Gia ngồi lên đùi anh. Cô xõa tóc dài mềm mại, váy ngủ vàng nhạt để lộ đôi chân trắng muốt, thon thả.
Anh chậm rãi vén tóc cô sang một bên, cúi xuống, chóp mũi chạm vào phía sau tai Mạnh Gia.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh từ điều hòa phả ra.
Chung Túc Thạch cố kiềm chế hơi thở, phả bên tai cô, như tuyết mùa đông rơi xuống mặt hồ, tan biến trong thoáng chốc.
Một lúc sau, anh bất chợt hỏi: "Dịch cả một bộ phim, có mệt không?"
Đây là câu anh đã cân nhắc rất lâu, nén mãi mới chịu nói ra để không khiến cả hai bên lúng túng.
Thật ra trong lòng còn nhiều câu hỏi sắc nhọn hơn.
Mạnh Gia lắc đầu, cũng hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau câu hỏi đó, lấy phần nhỏ mà hiểu cả.
Đó là sự dịu dàng kiểu "lấy cây che mắt" của Chung tiên sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!