Chung Túc Thạch đưa cô đến ngõ Cúc Nhi ăn tối.
Mạnh Gia ngủ suốt cả ngày mà bụng cũng chẳng thấy đói, mới ăn được nửa bát mì cua vàng đã buông đũa.
Chung Túc Thạch ngồi bên cạnh nhìn cô, rót cho cô chén trà Kim Tuấn Mi, nói:
"Không được, thế nào cũng phải ăn thêm vài miếng nữa, cả ngày rồi trong bụng em có tí gì đâu."
Cô lại cố nuốt thêm hai miếng nữa, sau thật sự không ăn nổi, bèn vội vàng nhận lấy trà súc miệng rồi chạy ra ngoài.
Trong sân đèn đuốc sáng trưng, vài chiếc đèn lồng tua ngọc soi rọi xuống bể sứ lớn, trong đó hoa súng nở rộ.
Trên lầu không ngừng vang lên tiếng cười nói của mấy người trẻ đang chơi bài.
Giữa những âm thanh ấy, xen lẫn một tràng thút thít nức nở. Mạnh Gia lần theo âm thanh, đi ra khỏi sân, bước vào hẻm nhỏ.
Cô men theo tường mà đi, mắt không ngừng nhìn quanh. Tới góc ngoặt, cô thấy một con chó nhỏ bị thương.
Nó nằm bẹp xuống đất, lông trắng dính đầy máu, bụng phập phồng phát ra tiếng kêu ai oán như than khóc.
Mạnh Gia nhìn kỹ, mới thấy trên chân nó bị cắm một mảnh thủy tinh lớn.
"Đáng thương thật."
Cô cẩn thận nhổ mảnh thủy tinh ra, lấy khăn tay lau máu, rồi ôm con chó lên.
Cô chạy đến bệnh viện thú y gần đó, nhờ bác sĩ kiểm tra và xử lý cho nó.
Bác sĩ thú y hỏi: "Là chó của cô à?"
Mạnh Gia lắc đầu: "Không, tôi nhặt được ở trong hẻm. Bác có thể giúp tắm rửa, kiểm tra sức khỏe rồi tiêm vắc
-xin cho nó không?"
"Được, nhưng sẽ mất khá nhiều thời gian, hôm nay cũng đã muộn rồi."
Cô đồng ý ngay: "Vậy mai tôi đến đón nó, làm phiền bác rồi. Cho hỏi, thanh toán ở đâu ạ?"
Mạnh Gia trả tiền, lấy lại chiếc khăn tay dính máu, vẫy tay chào chú chó nhỏ.
Cô nhận ra mình ra ngoài quá lâu, lại không mang theo điện thoại nên vội vàng quay về.
Mạnh Gia mang đôi giày cao gót bóng loáng, vừa rẽ vào ngõ, đầu đã đâm vào lồng ngực người nào đó. Còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị người đó ôm chặt vào lòng.
"Đi đâu vậy?"
Giọng Chung Túc Thạch nghiêm khắc vang lên trong con hẻm tĩnh lặng, còn mang theo hơi thở gấp gáp.
Cô tay còn dính máu, không dám ôm lại, khẽ nói: "Em… chỉ là… đưa một con chó nhỏ đến bệnh viện."
Anh định nắm tay cô, nhưng thấy cô cứ né tránh, liền hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Gia mở tay ra cho anh xem: "Có chút máu dính trên tay, anh đừng để bẩn tay mình."
Thấy Chung Túc Thạch hơi nhíu mày, cô lập tức giải thích: "Không phải của em đâu, là của con cún bị thương kia."
Anh kéo tay cô lại, nhìn về phía nhóm người đang chạy đến: "Tìm thấy rồi, các người quay về đi."
Mạnh Gia không ngờ chỉ rời đi có nửa tiếng, mà anh đã điều động cả một đội người đi tìm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!