Sáng sớm hôm sau, khi tiếng Chung báo thức vang lên, người vẫn chưa ngủ đủ như Mạnh Gia liền lấy chăn mỏng bịt tai lại, chui vào lòng người bên cạnh.
Là Chung Túc Thạch nửa mê nửa tỉnh, một tay ôm lấy cô, tay kia mò điện thoại tắt Chung.
Tắt xong anh liếc nhìn giờ, hơi nhíu mày, cũng đến lúc phải dậy rồi.
Chung Túc Thạch vỗ nhẹ lưng cô: "Phải đi học rồi."
Mạnh Gia buồn ngủ muốn chết, tối qua hai người quấn quýt trong phòng tắm đến gần hai giờ sáng mới ngủ, g*** h** ch*n vẫn còn cảm giác ướt át, dính đầy người Chung Túc Thạch.
Tắm rửa hết lần này đến lần khác, một câu "Có nhớ anh không?", "Nhớ anh một chút nào không?" cũng bị anh hỏi mãi mới thôi.
Cuối cùng Mạnh Gia không chịu nổi nữa, bị anh ép đến mức chỉ còn cách thuận theo lòng mình mà thừa nhận, nhớ, thật sự rất nhớ.
Không ai có thể chống đỡ nổi kiểu "tra tấn nhẹ nhàng" như của Chung tiên sinh.
Chỉ có điều, câu trả lời đến sau thời điểm đặt câu hỏi, nhìn thế nào cũng giống kiểu chữa cháy lấp l**m.
Chung Túc Thạch vốn không tin, ngược lại càng cố tình đẩy mạnh thêm, hôn lấy khoé môi cô, gọi cô là " nhóc lừa đảo".
Đến anh cũng không hiểu nổi vì sao mình lại so đo với một cô gái nhỏ như vậy.
Mãi đến khi đêm khuya vắng lặng, Mạnh Gia mệt mỏi thiếp đi trong lòng anh, Chung Túc Thạch nhìn gương mặt yên tĩnh của cô lúc ngủ mới hiểu ra.
Có lẽ là vì Mạnh Gia luôn cho anh cảm giác, người tuy ở bên cạnh anh, chân thành đối đãi, nhưng tâm trí lại ở tận phương trời nào đó.
Như làn mây phiêu bạt không điểm tựa, chẳng biết chớp mắt lúc nào là đã tan biến.
Mạnh Gia mắt còn chưa mở ra nổi, miệng lẩm bẩm trong cơn mơ hồ, "Mấy giờ rồi?"
Chung Túc Thạch xoa nhẹ gáy cô: "Bảy rưỡi."
Cô rúc người vào lòng anh, mặt cứ cọ mãi vào ngực anh, "Cảm giác như vừa mới nằm xuống mà…"
Anh khẽ cười, xoa đầu cô, "Vậy ngủ thêm chút nữa? Anh gọi cho cô giáo em, nói là…"
Mạnh Gia lập tức lắc đầu, "Không, không cần, em dậy ngay đây."
Lúc hai người xuống lầu, Mạnh Gia mới chợt nhớ đến bồn cá đêm qua, cô bèn nắm tay anh, "Để trong xe suốt một đêm, thời tiết thế này chắc không bị hấp chín rồi chứ?"
Chung Túc Thạch khẽ cười mũi, "Lão Khổng đem về từ tối rồi, còn đợi em nhớ ra sao?"
Đi ngang qua tiền sảnh, nữ nhân viên phục vụ hai tay dâng một hộp đồ ăn sáng, đưa cho Mạnh Gia, "Bữa sáng chuẩn bị cho cô đây ạ."
Cô liếc nhìn Chung Túc Thạch, thấy anh không phản ứng gì, liền gật đầu nhận lấy.
Trên xe, Mạnh Gia mở hộp ra xem, bên trong là hai chiếc sandwich cá tuyết cắt viền và một hộp sữa chua.
Cô ngẩng đầu, "Anh bảo họ làm à?"
Chung Túc Thạch dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, nhướng mày, "Không thì em kịp ăn à?"
Kịp gì chứ. Mạnh Gia vốn định học xong rồi mới đi ăn.
Cô cắn một miếng, bánh mì nướng giòn tan, sau đó đưa đến môi Chung Túc Thạch, "Em ăn không hết, anh ăn cùng đi, lót bụng."
Chung Túc Thạch vừa lái xe vừa nghiêng đầu cắn một miếng từ tay cô, khoé miệng còn dính xốt mayonnaise.
Anh dùng cằm hất về phía hộp khăn giấy, Mạnh Gia hiểu ý, rút một tờ, nhẹ nhàng lau sạch cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!