Chương 43: Sao thơm thế này?

Khi sắp bước vào cửa, điện thoại của Chung Túc Thạch vang lên. Anh nhìn lướt qua số, nhíu mày rồi cầm máy trong tay.

Sau đó nói với Mạnh Gia: "Em lên trước đi."

Cô chỉ kịp liếc thấy trên màn hình có chữ "Chung", chắc là người lớn trong nhà anh.

Mạnh Gia khẽ gật đầu rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó vào thư phòng ôn bài.

Chờ cô đi xa rồi, Chung Túc Thạch mới trượt tay nghe máy, "Ba."

Đầu dây bên kia bật ra một tiếng cười lạnh: "Hóa ra công tử nhà họ Chung cũng biết phân biệt trên dưới à?"

Anh cũng không hề nể nang: "Người nhà họ Đàm ai cũng độc đoán ngang ngược, thì đáng gì gọi là "trên"."

Cơn giáo huấn không thể trốn thoát này đến nhanh hơn dự tính của Chung Túc Thạch.

Anh vừa nghe vừa nhấc chân, chậm rãi bước qua hành lang dài.

"Ông nội con đồng ý tạm thời không nhắc đến chuyện hôn sự, không có nghĩa là con không cần kết hôn! Lại càng không có nghĩa là con có thể cưới con gái của Mạnh Duy Quân. Hắn là ai? Cùng lắm chỉ dạy dỗ con hai năm, cho chút thể diện nên con mới gọi là thầy! Ngay cả con gái ruột của Đàm Tông Hòa ba với ông nội con còn chê, huống hồ là cái đứa chẳng rõ lai lịch này."

Nghe xong bản báo cáo, Chung Trực Dân tức đến dựng cả râu, đóng chặt cửa lại mắng con trai một trận tơi bời.

Anh cắn răng, mặt tái nhợt giải thích: "Cô ấy có xuất thân đàng hoàng, mẹ cô ấy...."

"Được rồi được rồi! Mẹ cô ta là ai, viết mấy cuốn sách "xuân hoa thu nguyệt" gì đấy, trong bụng có bao nhiêu chữ nghĩa thì liên quan gì? Con thích thì nuôi chơi một thời gian là được, đừng hồ đồ vì một người đàn bà!"

Nói xong, Chung Trực Dân không cho anh cơ hội phản bác, thẳng tay cúp máy.

Tiếng "tút tút" vang lên, bàn tay đang cầm điện thoại của Chung Túc Thạch mới vô lực buông xuống.

Không cần nói thêm một lời nào, Chung Trực Dân đã điều tra rõ ràng hơn bất kỳ ai, vậy mà vẫn đầy định kiến với Mạnh Gia.

Ngay cả khi tự cho là "khai sáng" hơn, cho phép con trai dẫn người ta về nhà, thì lại cảm thấy mình đã nhượng bộ quá nhiều, còn đòi hỏi gì thêm nữa là không biết điều.

Chung Túc Thạch nhấc điếu thuốc trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên đối diện ánh trăng sáng vằng vặc, khóe môi cong lên đầy giễu cợt.

Chiều nay Mạnh Gia ngủ khá lâu, nên khi học bài đến khuya vẫn chưa thấy buồn ngủ, ngược lại còn tỉnh táo hơn.

Đến hơn mười một giờ, Chung Túc Thạch khoác áo choàng tắm, tay cầm ly rượu, đứng ở cửa thư phòng nhìn vào.

Thấy cô chăm chú, đầu bút không ngừng cọ xát trên giấy. Biết cô bận học, anh cũng không làm phiền.

Anh ngồi xuống sofa phòng khách, vặn nhỏ âm lượng TV rồi xem đá bóng.

Trong lúc đó, Ngô Tuấn gọi điện đến hỏi anh có hứng đặt cược tiếp không, hôm nay trận đấu gay cấn lắm.

Chung Túc Thạch gạt tàn thuốc, hỏi: "Khách dưới chấp 0.5 trái, tỷ lệ cược bao nhiêu?"

Ngô Tuấn đáp: "0.89."

"Đặt một triệu."

Ngô Tuấn cười, dặn người đi cược giùm, rồi tò mò hỏi: "Cậu đang xem luôn hả?"

Chung Túc Thạch hờ hững đáp: "Ừ."

"Thế sao chẳng nghe tiếng gì, TV hỏng rồi hả? Tôi mang cái mới qua cho."

"Không cần. Trong nhà có trẻ con đang học bài, ồn quá làm phiền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!