Chương 41: Núi sâu tuyết phủ

Nửa đêm ngoài cửa sổ bắt đầu mưa nhẹ, từng giọt lách tách rơi, tưới lên cành hoa và bãi cỏ im lìm.

Mạnh Gia chống khuỷu tay xuống giường, nghiêng người sang một bên, gắng gượng nâng nửa người dậy.

Tấm chăn lụa mỏng nhẹ phủ hờ trước ngực, vì động tác ấy mà tuột xuống, không còn bám chắc.

Tiếng bước chân vững vàng vang lên từ phía cửa phòng ngủ, từng bước một tiến lại gần.

Mạnh Gia luống cuống, còn chưa kịp ngồi dậy thì đã vội kéo tấm chăn lại, quấn lấy người.

Cô nằm xuống, dứt khoát trùm kín từ đầu đến chân, chỉ chừa lại đôi tay nửa khum nửa duỗi lộ ra ngoài.

Chung Túc Thạch bật đèn, ánh sáng xuyên qua những kẽ hở giữa lớp chăn, chiếu thành từng vệt trắng lóa, nhảy múa trên mi mắt mỏng manh và nhợt nhạt của cô.

Anh cưỡng ép kéo chăn ra: "Đầu hàng ai thế? Cứ giơ tay lên vậy không mỏi à em?"

Mạnh Gia giành lại: "Sáng quá, mắt em chịu không nổi."

Tấm chăn cuối cùng cũng chẳng che nổi xương quai xanh trơn láng của cô.

Chung Túc Thạch nhìn cô với ánh mắt nửa trêu chọc: "Em kéo ra mà nhỉ, lúc anh bật đèn em đã nằm y như vậy rồi."

Mạnh Gia bị chặn họng, ngập ngừng một lúc: "Em... đoán trước thôi không được à?"

"Được, em nói gì mà không được?"

Chung Túc Thạch bất ngờ nở một nụ cười nhẹ bâng.

Người luôn có vẻ mặt mỏi mệt vào ban đêm, mà lúc này lại giống như chàng trai trẻ đầy sức sống, khiến người ta không kịp phản ứng.

Ánh đèn chùm pha lê hắt lên đáy mắt Mạnh Gia, sáng như ban ngày, trong đồng tử cô chỉ phản chiếu lại một Chung tiên sinh vừa lưu manh vừa nói năng tùy tiện.

Cô cúi đầu, hất tay anh ra: "Anh quay mặt đi, em vào phòng tắm."

"Tại sao anh phải quay mặt?"

Biết rõ còn cố hỏi, lại còn cười nhàn nhạt, phong lưu lộ rõ.

Mạnh Gia giận quá đấm nhẹ vào ngực anh: "Anh.... em chưa mặc đồ mà!"

Cú đấm ấy như gãi ngứa, còn bị Chung Túc Thạch nắm lấy.

Anh kéo chăn lại, quấn từ vai xuống dưới, rồi bế cô lên.

Mạnh Gia lập tức rời khỏi giường, cơ thể bồng bềnh như cọng lau treo trên tường, vội vàng bám lấy cổ anh.

Chung Túc Thạch đã tắm rồi, sạch sẽ thơm mát, áo choàng vải satin thắt lỏng lẻo, áp lại gần người, thoang thoảng hương sớm núi rừng.

Cô nghĩ lệch sang hướng khác: "Em tự đi được, anh làm gì thế?"

Chung Túc Thạch ôm cô bước vào trong: "Anh sợ em bất tiện, vừa nãy ai là người cứ kêu sắp tắt thở?"

Mạnh Gia lại nhớ tới lúc ban nãy, trong phòng khách, hai người quấn lấy nhau, cơ thể đan xen đến méo mó, từng khe hở đều bị lấp kín, cảm giác sâu và nóng ấy gắn kết không thể tách rời.

Sau đó cô dựa vào vai anh, Chung Túc Thạch cúi đầu hôn cô, chuyển động bên dưới dịu dàng như thể chìm trong suối lạnh núi cao, ngâm đến mức trái tim anh cũng sưng tấy.

Nhưng anh lại không dám mạnh tay, chỉ có thể dằn xuống tận cùng, kìm nén cơn khát gào thét trong xương cốt.

"Sao người anh đổ nhiều mồ hôi thế?" Mạnh Gia lấy mu bàn tay khẽ cào cằm anh, khẽ hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!