Chương 4: “Thế gian chỉ để lại tôi và bóng tối.”

Một làn gió sớm mát lạnh lướt qua từ dãy núi xa, trong khe núi vang lên vài tiếng chim oanh líu lo, bao nhiêu oi nồng bị giam hãm dưới mái hiên suốt đêm cũng theo đó tan biến không dấu vết.

Mạnh Gia chưa cần ai gọi đã tự dậy, chân trần bước lên nền nhà láng mịn, đứng lặng trước cửa sổ rất lâu.

Ngoài việc sinh ra ở Bắc Kinh, cô chẳng có ký ức nào về nơi ấy. Suốt mùa hè bồn chồn lo lắng, đến giờ phút sắp chia xa lại hóa thành một nỗi bịn rịn không nỡ rời đi.

Bà Trương gọi từ ngoài sân, bảo bữa sáng nấu xong rồi, giục cô nhanh ra ăn.

Mạnh Gia thay chiếc áo trắng không tay cổ tròn hai lớp, váy họa tiết sơn dầu, mái tóc buộc đuôi ngựa được tháo ra, tết thành bím lệch đặt lên vai.

Hòng Ngô Muội nhìn cô yên lặng ngồi xuống, nói: "Ăn diện thế này, như thể lớn phắt lên vậy."

"Thì cháu sắp mười chín rồi còn gì, chỉ còn hai ba tháng nữa thôi mà."

Mạnh Gia cười nịnh nọt với bà ngoại, cố gắng làm ra vẻ thoải mái.

Hòng Ngô Muội gật đầu, lấy từ dưới bàn ra một chiếc hộp nhung xanh: "Lúc ấy bà sẽ không ở bên cháu nữa, nên tặng quà trước."

"Quà gì vậy ạ?"

Hòng Ngô Muội vừa khuấy canh vừa nói: "Tự mở ra xem đi."

Mạnh Gia đặt thìa sứ xuống, mở chiếc hộp nhỏ bọc nhung dày, bên trong là một chiếc khóa ngọc xanh lặng lẽ nằm yên.

Một mảnh ngọc trắng như mỡ cừu, khắc hoa văn mây tròn và hình ý nghĩa cát tường, tinh xảo đến mức chỉ cần đặt trong lòng bàn tay chốc lát là đã cảm nhận được sự ấm áp lấp lánh.

Cô chợt nhớ ra, đây là món đồ ông cậu từng hỏi xin bà ngoại khi họ lên chùa Lục Dung hôm nọ.

Mạnh Gia vội vàng đưa lại cho bà: "Cháu đâu dám nhận cái này, cứ để ở nhà cho chắc ạ."

Hòng Ngô Muội nghiêm giọng: "Đeo ngay đi. Bà đã nhờ phương trượng làm lễ gia trì rồi, để bảo hộ bình an cho cháu."

Thì ra mấy hôm trước bà đến chùa, chính là vì chuyện này.

Mạnh Gia đành đeo lên cổ: "Đeo thế này ạ?"

"Đẹp lắm."

Sợi dây chuyền bạc mảnh lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ, nằm sát làn da trắng nõn nơi cổ cô, dưới ánh nắng càng thêm mong manh dễ vỡ.

Trên bàn gỗ tử đàn tròn là tám món điểm tâm đã bày biện đầy đủ, nhưng chẳng ai màng động đũa. Dù có ngon đến mấy cũng không níu nổi khẩu vị, bữa sáng này trôi qua trong lặng lẽ của hai bà cháu.

Hai bên đường núi vắng lặng, tiếng động cơ xe từ xa vang lại nghe càng nổi bật.

Khi nghe thấy, Mạnh Gia bỗng dưng siết lấy tay vịn ghế, giật mình thon thót.

Cô chậm rãi đứng dậy, cố nuốt trọn nỗi buồn đang trào lên, định nở một nụ cười, nhưng cười không nổi. Chỉ có thể vừa khóc vừa cười, nói: "Ngoại ơi, cháu đi đây."

Hòng Ngô Muội tiễn ra tận cửa, rồi gọi bà Trương đến, giọng khản đặc: "Bà đưa con bé lên xe nhé."

Bà Trương vội vã dạ hai tiếng, kéo vali đi trước. Mạnh Gia bước đến lan can, lại quay đầu lại, môi khẽ run run.

Nhưng bà ngoại chỉ vẫy tay, khóe môi đầy nếp nhăn mím chặt, như muốn xua tay đuổi đi cho rồi: "Đi mau."

Trịnh Đình thay cô mở cửa xe, Mạnh Gia không dám quay đầu nhìn lại, ánh mắt dán chặt lên lưng ghế trước, không nhúc nhích.

Mãi đến khi xuống núi, Mạnh Gia mới quay ngoắt đầu lại, thấy căn nhà giữa lưng chừng núi đã hóa thành một đốm trắng mơ hồ.

Cô đặt tay lên ngực, hít một hơi thật sâu rồi mới nhớ ra cảm ơn Trịnh Đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!