Chương 39: Tại anh ấy quá đẹp trai

Gần đây, Mạnh Gia toàn tâm toàn ý dồn sức cho công việc dịch thuật thực tế, đầu óc gần như không còn chỗ để nghĩ đến chuyện gì khác.

Chiều thứ Sáu, gần đến hoàng hôn, cô từ thư viện bước ra đi về phía căn

-tin.

Hoàn toàn quên mất mình từng đồng ý với Chung Túc Thạch điều gì đó.

Cô băng qua một con đường rợp bóng cây, giẫm lên những mảng bóng nắng loang lổ, bước đi từng ô từng ô như học sinh tiểu học tan trường, ngoan ngoãn đi sát lề đường.

Lúc còn ngây thơ, Mạnh Gia thường quấn lấy bà ngoại hỏi: "Sao mình không thể sống gần trường hả bà? Bạn con chỉ cần đi vài bước là về đến nhà, còn con thì phải xuống xe buýt rồi đi bộ một quãng xa như vậy."

Bà ngoại không biết giải thích thế nào, chỉ bảo: "Con hãy thử giẫm lên bóng cây bên đường, trong lòng đếm xem có bao nhiêu cái cây. Rồi mỗi ngày lại xem, số cây đó có thay đổi gì không."

Từ đó về sau, mỗi khi đi bộ, Mạnh Gia lại vừa giẫm bóng cây, váy đồng phục bị gió thổi phồng lên như một bông hoa kèn, vừa âm thầm đếm. Và rồi con đường núi dài như thế, chẳng mấy chốc đã đi hết.

Sau này lớn lên, khi dáng người càng thêm cao ráo, cô cũng hiểu được đạo lý ấy, không còn phàn nàn chuyện nhà xa nữa.

Chỉ là thay việc đếm lá cây thành đọc thầm bài học trên đường về nhà.

Lâu dần thành thói quen khó bỏ.

Mạnh Gia ôm sách vừa đi vừa tập trung cao độ, trong đầu không ngừng đánh vần từng từ.

"Tiểu Mạnh."

Một chiếc Audi đen chậm rãi chạy theo cô, khi đến gần thì hạ kính xe xuống, dịu dàng gọi một tiếng.

Vì nét mặt cô khi ấy quá nghiêm túc chăm chú, Chung Túc Thạch sợ làm cô giật mình.

"Lão Chung."

Mạnh Gia quay đầu lại, thấy anh đang lái xe thì liền bật cười, gọi ngược lại như một cặp đôi xứng đôi vừa lứa.

Chung Túc Thạch một tay đặt lên vô lăng, vẫy vẫy cô: "Lên xe."

Mạnh Gia theo thói quen vòng ra phía sau mở cửa, nghiêng người bước lên.

Cô ngồi yên, vuốt phẳng váy rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Chung Túc Thạch nhìn sang, ánh chiều tà lồng lộng trong đó.

Anh hất cằm về phía ghế phụ: "Lên đây ngồi, hiếm lắm anh mới tự lái xe, đi cùng anh một chút."

Ánh mắt anh dịu dàng, phối hợp với vẻ ngoài nho nhã Đông phương của anh, chỉ một câu "đi cùng anh" thôi đã khiến người ta khó lòng từ chối.

Mạnh Gia lại đẩy cửa bước xuống, đổi sang ghế phụ. Cô cài dây an toàn, nói: "Được rồi."

Vừa dứt lời, Chung Túc Thạch đặt một bó hoa lên đầu gối cô: "Mua trên đường."

Như biến ra từ không trung, chẳng ai biết anh lấy từ đâu, khiến người ta bất ngờ.

Gu thẩm mỹ của anh rất tốt, không chọn những loại hoa màu mè đỏ vàng, mà là những đóa hồng tuyết sơn to tròn, đầy đặn mà không rườm rà, viền xung quanh bằng lá trúc huệ viền vàng, xanh mướt tầng tầng lớp lớp như mây, xen kẽ vài nhánh cỏ nhỏ như giọt sương đọng lại.

Mạnh Gia cúi đầu khẽ chạm vào cánh hoa: "Sao có thể chứ? Kiểu này không phải có thể gộp đại mà thành đâu."

Chung Túc Thạch khẽ hừ: "Cô gái này đúng là khó lừa nhỉ."

"Dĩ nhiên rồi, lần trước em muốn mua loại hoa hồng này, nhân viên bảo phải đặt trước."

Cô đưa lên mũi ngửi, cánh hoa trắng phớt ánh sáng lấp lánh, thoang thoảng hương thơm mát lạnh như tùng tuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!