Chương 36: Đảo lộn trắng đen

Từ trường học của con gái đi ra, xe của Mạnh Duy Quân vừa tới cổng thì trùng hợp gặp Tổng biên tập Tống đang đứng bên đường bắt taxi.

Ông hạ kính xe xuống, giọng điệu điềm đạm: "Mậu Danh, cậu định đi đâu? Tôi tiện đường chở cậu một đoạn."

Cứ như thể dạo trước, việc tái bản Phù Sinh Kệ để lấy danh nghĩa làm việc nghĩa, lên tiếng đòi lại công bằng cho Mạnh Triệu Huệ kỳ thực là có người khác làm vậy.

Lúc còn trong trường, Tống Mậu Danh vốn rất xem thường kiểu cách của ông ta, cảm thấy giả tạo.

Nhưng nhiều năm sau, nhất là sau khi lăn lộn đủ lâu ở cơ sở, Tống Mậu Danh mới thật sự cảm nhận được cái sự lợi hại của kiểu người như Mạnh Duy Quân.

Ông ta lúc nào cũng cười nói nhã nhặn với người khác, cho dù trong lòng có căm hận đến nghiến răng, cũng chưa bao giờ để lộ ra một chút nào trước mặt người ta.

Ai cũng biết Mạnh Duy Quân luôn đeo một cái mặt nạ giả dối, nhưng ai dám nói đeo lâu rồi, mặt nạ đó không trở thành một lớp da dính chặt trên chính khuôn mặt thật của ông ta?

Có muốn gỡ xuống cũng sẽ kéo theo máu thịt, vậy thì sao có thể nói là không thật?

Đã lên tiếng mời rồi, Tống Mậu Danh cũng không khách sáo nữa, lên xe: "Vậy cảm ơn cậu, bạn cũ."

Mạnh Duy Quân mỉm cười: "Khách sáo gì chứ? Có là chuyện gì đâu, đạp ga một cái là tới, cậu đi đâu?"

Tống Mậu Danh đáp: "Tôi đến nhà xuất bản, có một bản thảo cần duyệt gấp, phải lên kịp."

Ông ta vừa lái xe, vừa hỏi: "Cậu ở Bắc Kinh cũng được một thời gian rồi nhỉ, đã quen chưa? Tôi thì bận quá, vẫn chưa mời cậu ăn bữa cơm nào."

Tống Mậu Danh khách sáo đối đáp: "Không cần đâu, tôi thấy cậu cũng bận bịu suốt. Vừa đi thăm con gái à?"

Vừa dứt lời, trong lòng ông ta lại thầm tự giễu, bệnh cũ lại tái phát không nhịn được lại châm chọc một câu.

Mạnh Duy Quân gật đầu: "Cậu chắc cũng đã gặp con bé rồi. Sách của mẹ nó được tái bản, chắc là có sự đồng ý của nó nhỉ?"

Tống Mậu Danh thở dài: "Phải, con gái cậu rất tốt, từ diện mạo đến cách cư xử đều không chê vào đâu được, giống mẹ nó lắm."

"Về diện mạo thì không khác bao nhiêu, nhưng tính cách thì khác xa một trời một vực."

Ông lắc đầu bất đắc dĩ. Mạnh Gia và mẹ cô quả thực là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.

Mẹ cô giống như đóa hải đường rủ mềm mại, ướt đẫm sương sớm, cần phải chăm chút cẩn thận từng chút, bởi chỉ cần gió xuân không đúng ý là đã rơi rụng tàn úa, kết thúc một mùa hoa ngắn ngủi.

Còn Mạnh Gia thì sao? Cô như bụi trúc xanh mọc lên giữa núi rừng, lay bóng theo gió, dù sương mù giăng kín cũng không đổi sự kiên cường.

Tống Mậu Danh nói: "Tôi cũng chỉ làm đúng theo quy định, cậu đừng trách tôi."

Mạnh Duy Quân nói làm sao dám, vẫn mỉm cười: "Chuyện của Triệu Huệ luôn là một gánh nặng trong lòng tôi, phải cảm ơn cậu mới đúng."

Đến khi xuống xe, Tống Mậu Danh mới khẽ nhếch khóe môi, thầm thở dài tự thấy không bằng.

Làm con rể nhà họ Đàm bao năm, tu dưỡng của Mạnh Duy Quân ngày càng sâu, ngay cả khi nói lời khách sáo, cũng luôn mang theo chút ngạo mạn lạnh lùng, chẳng thèm chấp nhặt với ai.

Về đến nhà, ông thấy Đàm Tông Hòa đang ngồi im lặng, khoanh tay trước ngực, trên mặt đầy vẻ muốn gây chuyện.

Nguyên tắc của Mạnh Duy Quân trước sau như một: tránh được thì tránh, ông không giỏi cãi vã.

Nhưng lần này, Đàm Tông Hòa dường như quyết tâm tranh luận cho ra lẽ, bà gọi ông lại:

"Viện trưởng Mạnh."

"Phu nhân có việc?"

Biết không tránh được, ông đành ngồi xuống, cười tủm tỉm chủ động nắm tay bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!