Chương 34: Chung tiên sinh, anh say quá rồi

Mạnh Gia nằm viện suốt một tuần.

Chung Linh và Lưu Tiểu Lâm đến thăm, nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, Mạnh Gia vẫn mù mờ như sương khói: "Lúc đầu xe chạy về hướng trường học, sau đó không biết sao tớ lại ngủ quên, lúc tỉnh dậy thì đã ở trên núi rồi."

Ánh mắt cô trống rỗng, tay ôm cốc sữa nóng, vẻ mặt lặng lẽ như thể mất hết cảm giác, không muốn hồi tưởng lại chút nào.

Chung Linh không tiếp tục gợi lại chuyện khiến cô khó chịu nữa, "May mà anh hai tớ tìm được cậu."

"Ừm, Chung tiên sinh là ân nhân cứu mạng."

Những ngày này, Mạnh Gia cứ lặp đi lặp lại câu ấy, không rõ là đang thuyết phục người khác hay là chính mình.

Đến mức Chung Túc Thạch cũng phải nhíu mày, anh nhẹ nhàng vén tóc mai cô, "Được rồi, đừng cứ tô vẽ anh nữa. Mạnh Gia, anh không tốt đẹp như em tưởng tượng đâu."

Lưu Tiểu Lâm cũng thở dài cảm thán: "Nếu không phải Chung tiên sinh đến kịp, e là giờ cậu thật sự nguy kịch rồi."

Cô lại nhớ tới Đàm Dụ nằm trong phòng hồi sức cấp cứu suốt năm ngày, khi ra khỏi đó, nửa khuôn mặt đầy vết khâu chằng chịt. Bác sĩ chính lo lắng nói với ông Đàm rằng: điều đáng lo không chỉ là sẹo trên mặt, mà là đầu gối do bị va đập mạnh, sau này có thể khó mà đứng vững trở lại.

Bà Đàm nghe xong trợn mắt ngất xỉu ngay tại chỗ, may có Đàm Tông Bắc đỡ lấy.

Tình người bạc như giấy, sau chuyện đó, Lưu Tiểu Lâm cùng mẹ đến thăm để bày tỏ sự cảm thông, vẻ mặt thì đầy đau xót.

Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh đặc biệt 301, mẹ cô ngồi lên xe liền vỗ tay con, ba phần buồn bã giả tạo cũng lập tức tan biến sạch sẽ.

Bà ngồi trong xe tính toán, "Ban đầu còn định gả con cho Đàm Dụ, giờ thì phải cùng ông ngoại con tìm mối khác thôi."

Lưu Tiểu Lâm cứ ngỡ bản thân lớn lên trong môi trường ấy, đã sớm trở thành người trưởng thành lạnh lùng ích kỷ, sớm thích nghi với thế giới tàn nhẫn này.

Nhưng những điều người ta tưởng tượng và trải nghiệm thực tế, luôn cách nhau một trời một vực.

Cô nhìn Đàm Dụ vốn dĩ dáng người thẳng tắp, đường nét sắc sảo, giờ chỉ biết nằm yên bất động trên giường bệnh, có lẽ cả đời sau phải sống bằng xe lăn, gương mặt mang nửa bên bị bỏng nặng.

Lưu Tiểu Lâm thật sự rất buồn, thậm chí trong lúc cảm xúc yếu đuối, còn nảy sinh một chút chủ nghĩa anh hùng ngây thơ, muốn tự mình chăm sóc anh ta cả đời.

Chỉ là... nghĩ vậy thôi. Cô biết rõ, gia đình sẽ không bao giờ đồng ý, thậm chí có thể nhốt cô lại để dạy dỗ.

Nhưng khi nghe người mẹ dịu dàng nho nhã của mình vừa thăm bệnh nhân xong, mặt mày còn chưa hết vẻ buồn bã đã thản nhiên nói: "Mẹ phải bàn lại chuyện hôn nhân của con với ông ngoại con."

Trong lòng Lưu Tiểu Lâm, bất giác trào lên một cảm giác bi thương mãnh liệt.

Như cơn gió lạnh táp mưa, luồn qua khung cửa sổ tồi tàn, lạnh buốt khiến cô toàn thân ướt sũng, từng đầu ngón tay cũng tê cóng.

Thì ra khi lớn rồi, con người ta chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi sao? Chuyện gì cũng không có chỗ cho tình cảm, ai ai cũng chỉ nghĩ đến cái lợi cái hại.

Thấy Lưu Tiểu Lâm cúi đầu im lặng, mẹ cô còn không yên tâm hỏi: "Không lẽ con lại không hiểu chuyện này à?"

Cô gật đầu, giọng nhẹ và mỏng như tơ, "Con hiểu mà."

Chung Linh đẩy cô một cái: "Nghĩ gì mà ngẩn người nãy giờ thế?"

Lưu Tiểu Lâm lắc đầu nói không có gì, rồi quay sang bảo Mạnh Gia:"Chuyện ở trường Chung tiên sinh đã xin nghỉ hộ cậu rồi, cũng không có nhiều tiết học lắm."

Mạnh Gia chỉ vào sách giáo khoa trên đầu giường, "Cổ Nguyệt đến hôm qua, đưa cho tớ ghi chép của cậu ấy. Ra viện rồi tớ học bù."

Chung Linh vén tóc cô lên, trêu: "Cái đầu này không phải bị đập sao? Không khờ đi đấy chứ, tiểu Mạnh?"

Cô đùa lại, "Khờ nhiều rồi. Hôm qua vừa nghe đài thôi mà đầu óc ù cả lên, cứ lảm nhảm nói linh tinh."

Lưu Tiểu Lâm bắt đầu lo thật: "Hả? Thế còn ba môn thi thì làm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!