Chương 31: Tín đồ sùng đạo

Mạnh Gia vừa rửa mặt xong, còn đang dùng khăn lau khô thì nghe phía sau vang lên một tràng bước chân trầm ổn, dứt khoát, như từng nhịp giẫm thẳng lên tim cô.

Cô ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu gương mặt của Chung tiên sinh. Dưới mi mắt anh hằn lên một quầng thâm nhạt, trông như vừa trải qua một đêm không ngủ.

Chưa kịp lên tiếng, Chung Túc Thạch đã vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay siết chặt lấy eo cô.

Mạnh Gia khẽ run cổ tay, khăn rơi tõm xuống bồn rửa. Cô cụp mắt xuống: "Chung tiên sinh."

Chung Túc Thạch hơi nghiêng đầu, môi lướt qua vành tai cô, giọng trầm thấp, ấm nóng bao bọc lấy: "Dậy sớm vậy?"

"Đã trễ lắm rồi, hôm nay em còn chưa đọc bài sáng, còn phải đi học nữa."

Vẫn còn phải đọc bài sáng? Chung Túc Thạch khẽ cau mày, ngạc nhiên hỏi: "Vậy bình thường em mấy giờ dậy?"

"Năm giờ bốn mươi."

Anh trêu chọc cô, khẽ thổi khí bên tai: "Em đúng là biểu tượng thi đua rồi đấy, Gia Gia."

Mạnh Gia lập tức nghiêm mặt: "Anh… đừng gọi em như vậy."

Chung Túc Thạch nói: "Tối qua cũng gọi mà."

Cô mím chặt môi: "Tối qua… anh uống say, em cũng không lý trí, không tính."

Mạnh Gia khẽ gỡ khỏi vòng tay anh, nhân lúc anh sững người thì nhanh chóng cầm quần áo chui vào phòng tắm thay đồ.

Chung Túc Thạch tháo cà vạt xuống, quấn trong tay, chỉnh lại vạt áo sơ mi vừa rút ra, nhét vào lại cho gọn.

Anh nhìn Mạnh Gia bước ra thật nhanh, đã thay một chiếc váy dài trắng cổ trụ, bên ngoài khoác áo len dệt họa tiết Fair Isle màu xanh đậm.

Cô cầm lấy túi xách, đứng bên bàn vuốt lại tóc dài rủ xuống, cho vào hai quyển sách.

Mạnh Gia bước vội ra cửa, mới sực nhớ còn Chung tiên sinh, cô mở cửa ra:

"Chung tiên sinh cũng về đi?"

Chung Túc Thạch cười nhẹ: "Tưởng em định bỏ rơi anh ở đây."

Nói cứ như anh là món đồ của cô vậy.

Mạnh Gia sững người trong nụ cười ấy. Cô còn lo câu "không tính" kia sẽ khiến anh khó chịu.

Anh cầm lấy điện thoại trên bàn, nhận cuộc gọi: "Là tôi."

Đầu bên kia, Trịnh Đình nói: "Túc Thạch, tôi đến dưới ký túc xá rồi, mười giờ cậu phải ra sân bay đấy."

"Được."

Chung Túc Thạch dứt máy, cùng Mạnh Gia đi ra ngoài. Xuống lầu, cô ngó nghiêng xung quanh, rõ là sợ bị người ta bắt gặp.

Anh trấn an cô: "Sáng sớm thế này không sao đâu, đừng căng thẳng."

Mạnh Gia đi phía sau anh: "Ai mà biết được. Nếu bị người ta nhìn thấy, em nói không rõ được đâu."

Anh ngược lại lại nắm lấy tay cô: "Vậy thì cứ thẳng thắn mà nói, có gì phải khó xử?"

"Chung tiên sinh định thẳng thắn cái gì? Quan hệ của chúng ta vốn dĩ đã không rõ ràng rồi."

Cô có vẻ còn đang giận, lửa giận chưa tan, mặt mày cau có, nói năng như thể cố tình bắt bẻ anh cho bằng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!