Mạnh Gia khóa cửa lại, thấy mưa bụi mịt mờ, gió cũng lồng lộng khiến mọi thứ rối tung, cô lại quay vào đóng cửa sổ.
Chung Túc Thạch cứ thế đứng đó, tay cầm ly rượu còn sót, cụp mắt xuống, dõi theo vạt váy mỏng nhẹ nhàng của cô lay động qua lại trước mắt mình.
Là cảnh hồ gợn sóng, núi xa ẩn hiện trong sương, dẫu nhìn đến vạn lần cũng không biết chán.
Bỗng nhiên anh thấy khát, đưa tay nâng ly, ngửa đầu uống một ngụm.
"Chung tiên sinh, đó là ly em đã uống rồi đấy."
Mạnh Gia vừa đóng xong cửa sổ, quay đầu lại liền thấy anh uống ly rượu đó, vội vàng lên tiếng nhắc.
Chung Túc Thạch không ngờ bị cô bắt gặp, nhưng anh vốn trầm ổn, giống như cổ tự dưới bóng tùng, chẳng điều chi có thể làm rối tâm cảnh.
Sắc mặt anh không đổi: "Tôi đứng đây nửa ngày rồi, em cũng không rót cho tôi ly nước, cũng chẳng bảo tôi ngồi."
Mạnh Gia bị trách móc mà thấy kỳ quặc. Cô thầm nghĩ, nhưng mà anh là khách không mời mà đến, có ai mời anh tới đâu chứ?
Nghĩ là một chuyện, cô cũng không dám nói thẳng ra, chỉ đàng hoàng thu dọn sách trên ghế sofa.
Mạnh Gia nghiêng người chỉ về phía đó: "Mời ngồi."
Chung Túc Thạch ngồi xuống, vừa định mở lời, Mạnh Gia đã nhanh tay giật lấy ly rượu trong tay anh: "Em thay ly khác, pha cho ngài chút trà."
Anh khẽ nhếch môi cười: "Không cần khách sáo vậy đâu, cứ dùng ly này đi."
Mạnh Gia vừa quay lưng, đang định nói: "Chung tiên sinh thật ra cũng không khó chiều như lời đồn,"
thì đã nghe anh lên tiếng: "Ngay cả hôn cũng hôn rồi, còn ngại mấy chuyện này?"
"......"
Mặt Mạnh Gia bỗng đỏ bừng, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Chiếc ghế sofa này là của một nữ tiến sĩ từng ở đây để lại, một cô gái người gầy nhỏ ngồi vẫn còn rộng rãi.
Nhưng Chung tiên sinh thì chân dài, vóc người cao lớn, ngồi vào vừa khít, chỉ đủ cho một người.
Chung Túc Thạch liếc mắt nhìn cô: "Sao thế? Chẳng lẽ anh nói sai à?"
Mạnh Gia lắc đầu, học theo vẻ nghiêm túc của anh: "Không, em chỉ thấy rất tò mò."
"Tò mò gì?"
"Chẳng ai từng nói với ngài là... anh mặt dày lắm sao?"
Chung Túc Thạch khựng lại, rồi bật cười: "Không phải em vừa mới nói đó sao?"
Mạnh Gia rửa xong ly, rót nước đưa cho anh: "Cẩn thận kẻo bỏng."
Trước sân có lan thơm, ngồi lâu cũng chẳng nhận ra hương đã lan khắp phòng, thấm vào lòng người. Có lẽ bởi chịu ảnh hưởng từ giọng điệu dịu dàng của Chung tiên sinh, Mạnh Gia luôn khó mà không mềm lòng khi đối diện với anh.
Tiệc rượu của Chung Túc Thạch vừa mới tan. Từ khi Chung Trực Dân về kinh báo cáo công tác đến nay, suốt một tuần anh gần như không rời bàn tiệc.
Trong những đình đài ao hồ u tĩnh quanh co, giữa ánh xanh bóng nước, đêm này tiếp nối đêm kia là tiệc rượu không dứt.
Nến bạc cháy cao, bàn tiệc nối nhau không ngừng, chỉ là thay lượt người, đổi món ăn và rượu, lời nịnh nọt thì vẫn như nhau.
Đến tối nay, khi ba anh rời kinh, chuỗi công vụ mệt mỏi ấy rượu mời chẳng dứt, khách khứa luân phiên, cuối cùng cũng có hồi kết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!