Bên cạnh phương trượng, vị đại đệ tử phụ trách công việc trong chùa nhanh chân bước lên mấy bước, chắp tay nói:
"Mời ngài vào trong."
Chung Túc Thạch chắp tay hoàn lễ, cung kính đáp:
"Đa tạ sư phụ."
Một nhóm người khí thế hùng hậu tiến vào cổng chùa, đợi đến khi họ đã đi xa, Hoàng Ngô Muội mới dẫn Mạnh Gia vào trong.
Chùa Lục Dung không lớn, Mạnh Gia đứng dưới hành lang, nghe thấy giọng trầm ấm của đại sư phụ vang lên trước đại hùng bảo điện. So với lúc giảng kinh, giọng nói ấy mang theo vài phần dè dặt:
"Mời ngài bước chân trái trước, nhập từ Vô Tướng môn."
Chùa có ba cửa, chính giữa là cửa Không, tượng trưng cho "quán vô ngã", ẩn ý vạn pháp vô thường và luôn rỗng không, dành riêng cho đệ tử Phật môn, người thường không tiện đi lối ấy.
Vô Tướng môn chính là cửa bên trái.
Khi còn ở kinh thành, trong vòng nửa năm, Chung Túc Thạch ít nhiều cũng phải theo người lớn trong nhà đi lễ chùa vài lần.
Lão phu nhân nhà anh tín Phật, dù có bị chồng trách mắng cũng nhất định mỗi năm phải đến chùa Linh Quang ít nhất hai lần.
Vì vậy, dù đại sư phụ không nói, anh vẫn biết rõ quy củ này.
Những người đi cùng vây quanh anh, khi thấy anh bước chân trái vào, liền không ngớt lời tâng bốc:
"Nam tả nữ hữu, quan đi bên trái, thương đi bên phải, sư phụ luận phương vị thật là không sai chút nào."
Mạnh Gia thấy trên khuôn mặt luôn hiền hòa của đại sư phụ thoáng lướt qua một tia bất mãn. Có lẽ đã cách biệt bụi trần quá lâu, nay đột ngột tiếp xúc với thế tục, nghe được những lời tục ngữ kia, trong lòng ông nảy sinh chút cảm khái trước sự khéo léo đến mức lạnh lùng của nhân gian.
Chung Túc Thạch trầm mặc, như thể không nghe thấy gì, cứ thế vòng ra sau điện.
Vẻ mặt và dáng đi của anh đều hờ hững, lạnh nhạt hơn cả pho tượng Phật mạ vàng trong đại điện, cũng không thực hiện đại lễ khấu bái.
Hoàng Ngô Muội dẫn Mạnh Gia đến lễ bái ở Quan Âm điện, sau đó còn định đi nghe giảng kinh.
Mạnh Gia thì chẳng có gì làm, cứ lang thang khắp nơi, ngắm nghía mấy bồn sen Phật được nuôi kỹ trong mấy chiếc chum sứ thanh hoa, thấy nắng mỗi lúc một gay gắt, bèn ôm một búp sen được một cư sĩ tặng, chạy đến đoạn mái hiên dài để tránh nắng.
Vừa phủi sạch ghế đá ngồi xuống, từ chỗ cây cối rậm rạp liền xuất hiện một bóng dáng cao gầy, ánh sáng trắng rực rỡ lấp lánh trên người giữa sắc xanh mướt của rừng lá.
Cô nhận ra người ấy, liền hỏi theo phép lịch sự:
"Chung tiên sinh cũng đến tránh nắng à?"
Mạnh Gia không đứng dậy, ánh mắt trong trẻo chỉ lướt nhẹ qua anh. Chung Túc Thạch cảm nhận được sự không mấy tình nguyện nơi cô.
Anh hơi mỏi mệt giữa chân mày, đáp hờ hững:
"Tránh chút ồn ào."
Ở nơi hương khói linh thiêng như thế này, bị người ta xem như thần thánh mà thờ phụng, thực sự vừa hao tâm vừa nhọc sức.
Anh duỗi ngón tay trắng lạnh, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh cô:
"Mạnh tiểu thư, tôi có thể ngồi ở đây chứ?"
"Anh muốn ngồi thì cứ ngồi, chỗ này có phải của tôi đâu."
Mạnh Gia cầm chặt búp sen xanh trong tay, bất giác muốn bật cười. Cô cảm thấy phong thái quý ông của anh hơi quá đà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!