Mạnh Gia chưa từng tiếp xúc với các vấn đề pháp lý. Những chữ trong điều khoản thì cô đều nhận ra, nhưng soạn ra có hợp lý, hợp quy hay hợp pháp không, thì cô không rõ. Đáng tiếc, bên cạnh cô lại chẳng có ai am hiểu lĩnh vực này.
Trên đường đến ga tàu điện, cô gọi điện thoại cho bà ngoại, kể lại đầu đuôi những lời mà Tổng biên tập Tống đã nói.
Hoàng Ngô Muội nghe xong, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Gia Gia, con cũng lớn rồi, đây là tâm huyết của mẹ con, nên tự mình quyết định đi."
"Vậy con sẽ tự đưa ra quyết định."
Mạnh Gia ôm chặt quyển sách có chữ ký của mẹ mình.
Tổng biên tập Tống rất nhẹ nhàng, lấy quyển sách đó từ ngăn thứ ba của giá sách, đưa cho cô rồi nói: "Tôi là fan của mẹ cháu."
Cảm giác ấy thật kỳ diệu, như thể vượt qua cả không gian và thời gian, cô và người mẹ chỉ còn mơ hồ trong ký ức, được gặp nhau theo một cách rất đặc biệt.
Bà ngoại hỏi thăm tình hình gần đây, Mạnh Gia nhẹ nhàng đáp: "Con vẫn ổn mà, ngày nào cũng ngủ sớm, ba môn thi viết cũng ôn gần xong rồi, chắc không có vấn đề gì."
Ngoài ra, bất kể chuyện gì liên quan đến "Chung tiên sinh", cô đều không nhắc tới.
"Vậy thì tốt rồi. Dù trời nóng con vẫn nhớ đắp chăn kẻo cảm lạnh."
Bà ngoại dặn dò mấy câu, nói thêm vài chuyện vặt trong nhà rồi mới cúp máy.
Mạnh Gia mang bản hợp đồng về ký túc xá. Hôm nay là thứ bảy, hiếm khi thấy Lưu Tiểu Lâm cũng ở lại. Cô chào một tiếng ở hành lang rồi về phòng.
Vào phòng, Mạnh Gia rửa tay sạch sẽ, rồi lấy ra chiếc lò xông trầm nhỏ mà lần trước cùng Chung Linh đi Phan Gia Viên sưu tầm được.
Cái lò ấy chỉ to bằng lòng bàn tay, hình dáng giống quả Phật thủ, vẽ men xanh lam, nắp gắn gỗ hoàng dương, lớp men sáng bóng sạch sẽ, là đồ gốm giả cổ.
Người bán thấy Mạnh Gia thích, liền nói ngay: "Đây là lò thời Tuyên Đức đấy."
Chung Linh nghe xong thì trợn mắt, cười khẩy một tiếng "Chú định lừa ai thế? Nếu là đồ thời Minh thật, cháu ăn luôn cho chú xem."
Ông cụ cười ha hả: "Nói năng cũng mạnh miệng đấy. Thôi thì hôm nay ế ẩm, nếu cháu thật sự muốn, ba nghìn là được."
Mạnh Gia vừa định nói: "Cháu là sinh viên, chú bớt thêm chút được không? Hai nghìn nhé?"
Chung Linh giơ một ngón tay lên: "Một trăm. Bán thì bán, không thì thôi."
Ông cụ xua tay, làm bộ như đau lòng lắm: "Lấy đi."
Sau đó, Mạnh Gia đãi Chung Linh một bữa cơm, cô vẫn còn tiếc rẻ: "Ôi chao, vẫn trả nhiều quá. Nhìn ông ấy đồng ý nhanh như thế, lúc ấy phải nói năm mươi mới đúng!"
"..."
Trong tủ của Mạnh Gia không có loại trầm nào xịn, nhưng khi lục túi thì cô bất ngờ tìm thấy một que bạch kỳ nam.
Cô chợt nhớ ra lần trước sinh nhật ở nhà Chung tiên sinh, thấy cô thích anh đã tiện tay lấy từ bên lò đỉnh chân cao một ít đưa cho.
Hôm đó anh cho cả một nắm, gói bằng giấy vàng, mặt vẫn là biểu cảm quen thuộc kia uể oải, chẳng thiết tha gì.
Trong đôi mắt ấy, dường như chẳng tồn tại thứ gì trên thế gian này.
Mạnh Gia nhớ rất rõ, hôm ấy cô vừa tắm xong, tóc mới hong khô, còn chưa buộc lên, thấy mùi thơm liền mê mẩn bước đến bàn, ngồi đó ngửi kỹ.
Anh rất tùy tiện, vung tay vung chân như vứt vàng, nhưng cô chỉ lấy một que.
Khoảnh khắc ấy, Mạnh Gia thoáng ngẩn người. Cô bỗng có một ảo giác rằng nếu mình muốn gì, chỉ cần nói với anh một câu là sẽ có ngay, được nuông chiều, được cưng nựng đến tận trời.
Chỉ trách, ánh mắt của anh quá đỗi dịu dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!