Vì trở lại trường sớm, nên lúc này trong trường vẫn chưa có mấy ai, thư viện cũng vắng tanh, không cần phải đến sớm để giành chỗ.
Cũng vì thế, thời gian mỗi sáng Mạnh Gia luyện nói tiếng Anh cũng được kéo dài thêm đôi chút. Cô lặp đi lặp lại cách phát âm giọng Anh chuẩn của đài BBC, chăm chú mổ xẻ từng âm điệu.
Dù vậy, khi phát lại đoạn ghi âm giọng mình, cô vẫn không thấy hài lòng.
Trong thời gian đó, Đàm Dụ có đến tìm cô vài lần, buổi tối gõ cửa phòng cô, không biết bằng cách nào mà anh ta lại vào được ký túc xá.
Mạnh Gia không mở cửa, anh ta liền nài nỉ bên ngoài: "Anh biết em ở trong mà, đèn vẫn sáng, cho anh vào một lát đi."
"Lần đó là anh nói sai, em đã không thèm nói chuyện với anh suốt cả kỳ nghỉ rồi, mở cửa được không?"
"Mạnh Gia! Cho anh nhìn em một cái thôi, anh thật sự nhớ em lắm, Mạnh Gia à!"
Chỉ nghe giọng là biết anh ta đã uống say. Mạnh Gia càng không dám mở cửa, cẩn thận khóa trái lại từ bên trong rồi mới quay lại bàn học.
Cô chán đến mức đeo tai nghe vào, vặn âm lượng lớn lên.
Tình cảm nửa vời, vừa khiến người ta khó chịu lại vừa đáng ghét như của Đàm Dụ, cô không hề cần đến.
Thường thì sau khi nghe ba đoạn băng, cô mới tháo tai nghe, bên ngoài cũng đã yên ắng trở lại.
Cuộc sống của Mạnh Gia cứ thế đều đặn trôi qua. Từ sau khi cô chặn số của Chung tiên sinh, anh ấy cũng không tìm cách nào khác để liên lạc lại.
Cô nghĩ, một người sắc sảo như anh lại nhìn đời thấu đáo như thế, sao có thể không hiểu được ý của cô?
Chắc chắn là anh hiểu tất cả, và cũng tôn trọng quyết định của cô nên mới chọn cách không làm phiền thêm.
Anh phẩm hạnh đoan chính, từ trước đến nay đều là như vậy, một bậc quân tử nơi núi rừng.
Mặc cho người ngoài đánh giá thế nào, nói anh thủ đoạn cao siêu ra sao, hay kiêu căng khó gần thế nào, không ai dám đụng tới, thì ít nhất trong lòng Mạnh Gia anh chính là như thế.
Cũng chính vì vậy, cô càng thêm kính trọng anh.
Cuộc sống khổ học tuy tẻ nhạt, nhưng Mạnh Gia lại cảm thấy yên bình. Cô vùi đầu bên sách vở, tai nghe tiếng bút lướt trên giấy, lòng thấy một sự thanh thản chưa từng có.
Chỉ là vào những đêm khuya tĩnh lặng, khi nằm trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ bị mây đen che khuất, mùa xuân đến làm dương hoa bay tứ tung.
Trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng mờ leo lét, u tối lặng lẽ.
Không biết đã bao lần, tay Mạnh Gia đặt trên bụng, vừa nhắm mắt chưa ngủ sâu thì nửa tỉnh nửa mê, cô lại vô cớ cảm thấy có người trong bóng tối, khẽ hôn lên môi mình, như có một sợi lông vũ rơi xuống.
Đôi môi ấy rất mềm, mang theo chút lành lạnh, hơi thở sạch sẽ, và mùi thuốc lá thoảng nhẹ đầy mê hoặc.
Cô bừng tỉnh, trong đầu lại hiện lên cảnh hôm ấy trên xe, Chung tiên sinh chống tay lên ghế, đôi mắt sâu thăm thẳm như vây chặt lấy cô, trán đẫm mồ hôi vì hơi thở gấp gáp.
Cổ họng khô khốc, Mạnh Gia bật dậy, chạy đến bên bàn ngửa đầu uống một ngụm nước.
Sau đó, đến tận tháng Tư cô mới gặp lại Đàm Dụ.
Hôm đó là thứ Năm, sau khi tan học Mạnh Gia ôn bài ngay tại phòng học gần đó. Trời tối mới rời đi, không mang theo đồ đạc, định ghé căn
-tin ăn qua loa vài miếng rồi quay lại học tiếp.
Đang đi trên đường thì có người gọi cô: "Mạnh Gia!"
Cô dừng lại, thì thấy Đàm Dụ lái chiếc Cayenne trắng tiến lại gần. Nhận ra là anh ta, cô lập tức quay đầu bỏ đi.
"Đừng mà! Chung Linh mấy hôm nay nhập viện rồi, đi với anh đến thăm cô ấy nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!