Chương 26: Phải đau thì mới nhớ

"Cháu thích nó sao?"

Hoàng Ngô Muội nghe như vừa nghe được chuyện gì đại nghịch bất đạo.

Trên tấm đệm lụa song diện mà bà đang quỳ, vải dồn lại thành nếp nhăn, Mạnh Gia đưa tay vuốt phẳng.

Cô nặng nề gật đầu, "Thích ạ."

Không muốn lừa bà ngoại, thực ra cũng chẳng thể qua nổi đôi mắt tinh tường của bà, cô chỉ có thể thành thật thừa nhận.

Hoàng Ngô Muội tức đến sững người, đứng dậy rút từ trên bàn thờ ra một cây thước mộc, nghiến răng hạ quyết tâm, thước giơ lên rồi nặng nề quật xuống lưng cô từng cái một: "Nó chẳng qua nể mặt Mạnh Duy Quân, tốt bụng đưa cháu đi Bắc Kinh một chuyến, thế mà cháu lại nảy sinh cái ý nghĩ đó với nó à!"

Trong lòng Mạnh Gia nói, không phải vậy, không chỉ là như vậy.

Chuyến đi Bắc Kinh lần đó, chỉ là một việc nhỏ xíu trong vô vàn sự thiên vị mà thầy Chung dành cho cô.

Nghĩ kỹ lại, dường như mỗi lần cô khó xử, bất lực hay đau khổ, trong bóng tối mịt mùng, bên cạnh cô đều thấp thoáng có bóng dáng thầy Chung.

Những cú quật nặng nề rơi xuống, lưng cô bỏng rát đau đớn, trán lập tức túa ra mồ hôi lạnh.

Mạnh Gia thẳng lưng, không tránh né, cắn chặt răng, cứng rắn chịu đựng tất cả.

Cơn đau thấu tim khiến Mạnh Gia kiệt sức, cô quỳ không vững nữa, đầu gối như bông liễu bay giữa không trung, chẳng còn sức mà bám trụ vào mặt đất.

Cô cố nhịn không khóc, bà ngoại không thích cô khóc, từ nhỏ đã dạy cô rằng, gặp chuyện mà khóc là vô dụng nhất, còn khiến người ta coi thường mình yếu đuối.

Đầu óc Mạnh Gia choáng váng, trên mặt không còn chút máu, so với ánh trăng trắng lạnh ngoài sân, cô còn yếu ớt hơn mấy phần.

Cô gắng mở miệng, "Ngoại, cháu biết sai rồi."

Sau này khi Hoàng Ngô Muội đánh đến mệt, ném thước mộc đi, thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế tựa.

Như thể chỉ trong một đêm đã nhìn thấu nhân gian, ánh mắt bà trống rỗng, vừa lau nước mắt vừa nói: "Nếu cháu còn xảy ra chuyện gì, Gia Gia, bà ngoại treo cổ chết ngay ở đây cho cháu coi."

Nói rồi lại hít sâu mấy hơi, "Xuống dưới gặp ông ngoại cháu, bà trốn ông ấy là được."

Hoàng Ngô Muội dựa mệt mỏi vào lưng ghế, lồng ngực gầy gò phập phồng, nước mắt đục ngầu cứ thế rơi xuống không ngừng.

Mạnh Gia cố gắng quỳ bò mấy bước, "Ngoại, ngoại đừng khóc nữa, sau này… sau này cháu không thích anh ấy nữa."

Cô đưa tay ra, luống cuống vụng về, cố nhịn cơn đau rách da rách thịt ở lưng, vụng về lau nước mắt cho bà.

Hoàng Ngô Muội nhìn cháu gái trước mặt, lông mày cong, mắt đẹp, khuôn mặt toát lên vẻ yếu đuối mà kiên cường lạnh nhạt.

Nhìn thế nào cũng giống hệt mẹ của cô.

Năm đó, Mạnh Triệu Huệ tốt nghiệp đại học, được phân về làm ở Nhà Văn hóa thành phố, một lần được điều ra Bắc Kinh chỉnh sửa bản thảo, đã tình cờ gặp Mạnh Duy Quân vừa mới nổi tiếng trên văn đàn.

Năm ấy cô hai lăm tuổi, áo trắng váy xanh, ôm một chồng bản thảo chờ xét duyệt, lỡ chân bước nhầm vào văn phòng của Mạnh Duy Quân.

Lúc đó, Mạnh Duy Quân vẫn chưa gọi là Mạnh Duy Quân, ông họ Trương, tên Trương Đồng Văn, Mạnh Duy Quân là bút danh hay dùng của ông.

Viện trưởng Mạnh cũng chưa vào đại học dạy học, mới tốt nghiệp tiến sĩ được vài năm, đang làm trụ cột trong cơ quan tuyên truyền.

Mạnh Triệu Huệ bị bài thơ viết dở trên bàn thu hút, cô chăm chú nghĩ ngợi, rồi ngồi xuống, chấm mực viết tiếp nửa sau.

Còn chưa kịp rời đi thì Trương Đồng Văn đã quay lại giữa chừng, anh hỏi, "Bài thơ này cô viết sao?"

Thiếu nữ trước mặt môi đỏ răng trắng, anh mỉm cười, "Giờ thì thành thơ của cô Mạnh rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!