Vừa lên xe đã kêu đói, vậy mà đợi món ăn bày hết lên bàn cô cũng chỉ bưng cái bát nhỏ, mỗi món gắp một miếng, nếm thử một chút rồi lại đặt xuống, tiếp tục thưởng thức món thứ hai.
Giống hệt như trẻ con ăn tiệc buffet vậy.
Cuối cùng, Mạnh Gia còn buông đũa trước, nói đã no rồi, lịch sự bảo: "Chung tiên sinh, anh cứ ăn từ từ."
Chung Túc Thạch bật cười: "Em ăn gì mà đã no rồi?"
Anh cầm một cái bát sứ mới, múc nửa bát cháo bào ngư sò điệp, xúc một thìa nhỏ, thổi nguội rồi đưa tới bên môi cô:"Há miệng."
Mạnh Gia theo phản xạ nhìn quanh một vòng, từ trước đến giờ cô chưa từng có hành động thân mật như vậy với đàn ông ở nơi công cộng.
Cô cảm thấy hơi ngại, vội vàng nói: "Em tự ăn được rồi."
Nhưng Chung Túc Thạch vẫn kiên quyết đút cho cô: "Anh đã cho em cơ hội rồi, để em tự ăn đàng hoàng, là em tự từ bỏ đấy nhé."
Mạnh Gia đành há miệng nuốt thìa cháo ấy. Cô vội vàng cầm lấy bát, nghiêm túc nói:
"Em sẽ ăn hết chỗ này."
Chung Túc Thạch uống một ngụm trà: "Chiêu này có vẻ hữu hiệu, sau này mà em còn không chịu ăn, anh cứ dùng cách này."
Giọng anh vốn lạnh, lời nói lại mang theo cảm giác như một định mệnh không thể xóa nhòa, tựa như những vì sao sau khi trời sáng, vốn dĩ sẽ bị ánh mặt trời che khuất.
Anh trời sinh rất hợp để nói lời ngọt ngào, chỉ tiếc, anh không phải là một người tình thích hợp.
Mạnh Gia cúi đầu khuấy bát cháo, trong lòng cũng rối như tơ vò. Chung tiên sinh thật sự coi cô là trẻ con.
Cô cũng đâu phải kiểu chỉ biết vùi đầu học hành, bên cạnh còn có Lưu Tiểu Lâm, chuyện của Chung tiên sinh, ít nhiều cô cũng nghe được vài điều từ cô ấy.
Tiểu Lâm tuy không nói thẳng, nhưng trong lời lẽ luôn nhấn mạnh một sự thật hiển nhiên rằng Chung lão gia chỉ có một đứa cháu trai duy nhất là anh ấy, vô cùng xem trọng.
Đến tuổi này rồi, dù bên cạnh chưa có bạn gái chính thức, trong nhà cũng đã sớm chọn xong đối tượng môn đăng hộ đối.
Vợ tương lai của Chung tiên sinh chắc chắn xuất thân cao quý, được giáo dưỡng tốt, diện mạo tính cách đều nổi bật, đứng bên cạnh anh ấy, khí chất và phong thái không chê vào đâu được.
Còn tương lai của họ ư? Làm gì có tương lai nào. Chung tiên sinh sẽ nghe theo sắp xếp của gia đình mà kết hôn, còn cô, hai năm nữa cũng sẽ ra nước ngoài.
Đêm nay, dưới ánh đèn hồng hồng như sắc hoa đào này, chỉ là một lần gặp lại ngoài dự tính, cả hai đều mất kiểm soát mà thôi. Cô không tỉnh táo, lý trí vứt hết ra sau đầu, chắc Chung tiên sinh cũng thế.
Nhưng con người ta đâu thể mỗi ngày đều có ngoài ý muốn, cũng chẳng thể lúc nào cũng mất kiểm soát.
Thật ra đến giờ, Mạnh Gia đã bắt đầu hối hận rồi. Lúc hoàng hôn nhìn thấy anh ấy, tại sao cô lại chạy tới?
Nếu không, cô vẫn là cô, trái tim vẫn yên ổn, vững vàng, đâu như bây giờ, run rẩy nằm gọn trong lòng bàn tay anh ấy.
Mạnh Gia đặt bát cháo xuống, ngước mắt nhìn ra cửa sổ trời phía trên, mặt trăng đang dần dần lặn về phía tây, mây tan sương tản, hoa rụng trăng chìm.
Đêm giá lạnh nào cũng lặp lại cảnh hoa tàn trăng lặn ấy, giống hệt như kết cục giữa họ.
Chung Túc Thạch bất ngờ phủ tay lên tay cô: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì cả, chắc em cũng nên về nhà rồi, Chung tiên sinh."
Cô lắc đầu, cố gắng mỉm cười, giọng nói có phần khàn khàn.
Chung Túc Thạch nâng cổ tay, liếc nhìn đồng hồ: "Cũng được."
Anh chưa bao giờ có thói quen ép buộc con gái, điều đó hoàn toàn trái ngược với sự giáo dưỡng mà anh được tiếp nhận từ nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!