Chương 24: Thật sự rất mất kiểm soát

Trên núi, đêm đã khuya, sương mù dày đặc, từng sợi từng lớp, tạo thành một màn khói dày, bám đầy hơi nước, lượn lờ quẩn quanh trong rừng.

Mạnh Gia tắm xong, thay đồ ngủ, mái tóc vừa sấy khô còn xõa xuống, cô đi đến bên cửa sổ.

Đầu ngón tay trắng muốt của cô khẽ lướt qua mặt bàn học nhỏ, bất giác nhớ lại những ngày tháng miệt mài đèn sách, những quyển sách dày cộm cao quá đầu, những tập đề thi chồng chất như núi, chiếc quạt trần quay không ngừng bên trên.

Cuộc sống chẳng qua cũng chỉ là sự lặp lại những chuyện vụn vặt, hết ngày này sang năm khác.

Mạnh Gia đang mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên tủ đầu giường vang lên tiếng rung dữ dội, trong căn phòng yên tĩnh, cảm giác giật mình lại càng mãnh liệt.

Tim cô khẽ thót lên, cúi đầu nhìn màn hình ba chữ "Chung tiên sinh" khiến tim cô đập càng nhanh hơn.

Cô lén lút như kẻ trộm, vội đóng chặt cửa sổ, rồi ngồi lại lên giường, hạ giọng khe khẽ, "Chung tiên sinh?"

Giọng cô rất dịu nhẹ, giữa đêm tối sắp có tuyết rơi, nghe vào tai lại như tiếng ngọc vỡ cành cong, vang lên đầy mê hoặc.

Chung Túc Thạch đứng trên gác mái, phóng mắt nhìn đường chân trời xanh thẫm xa xăm, thi thoảng có vài chú bồ câu bay ngang qua.

Chúng bay thành vòng lớn, như những đứa trẻ ham chơi, mải quay vòng chán rồi lại bay về sân lớn.

Anh rút điếu thuốc ra khỏi môi, trầm giọng hỏi: "Ừ, về đến nhà chưa?"

Câu hỏi gì thế này chứ!

Cô bật cười, "Chung tiên sinh mất luôn kiến thức phổ thông rồi à? Bay từ Bắc Kinh đến Quảng Châu cũng đâu cần lâu như vậy."

Chung Túc Thạch nhướn mày, "Không cần lâu? Thế sao bảy tám tiếng rồi mà không thấy trả lời tin nhắn?"

"À, anh nhắn cho em à?"

"Em tự nhìn đi."

Mạnh Gia thoát khỏi giao diện cuộc gọi, lật lại tin nhắn WeChat, mới phát hiện có hai tin nhắn, một tin hỏi cô đã hạ cánh an toàn chưa, một tin hỏi cô đã ăn cơm chưa.

Cô vội xin lỗi, "Xin lỗi, em không để ý, về đến nhà vui quá, mải nói chuyện mất rồi."

Bất chợt, Chung Túc Thạch hỏi: "Bao giờ định quay lại trường?"

Mạnh Gia cụp mắt, khẽ vuốt những hoa văn trên chăn, "Gì chứ, em vừa mới đến Quảng Châu, còn chưa ănTết đâu."

Mới đến thôi sao? Sao lại cảm giác như cô đã đi rất lâu rồi, dưới bầu trời có ánh trăng lạnh lẽo kia, dường như mãi chẳng thể vượt qua.

Nhưng giọng điệu cô lại mềm mại, nghe vào tai còn như nũng nịu, khiến lòng anh bỗng dậy lên một thứ bực bội vô danh, lan từ đáy dạ dày rồi bốc ngược lên.

Chung Túc Thạch bưng ly rượu bên cạnh, chiếc ly thủy tinh chạm trổ hoa văn, ngăn cách độ ấm từ lòng bàn tay, anh ngửa đầu uống nửa ly whisky lạnh.

Anh khẽ thở ra một hơi dài, "Là tôi sốt ruột quá thôi, em cứ an tâm ăn Tết, gặp nhau ở Bắc Kinh."

"Gặp nhau ở Bắc Kinh."

Mạnh Gia nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.

Âm cuối khẽ hạ xuống, mang theo chút lưu luyến đầy tủi thân, đến chính cô cũng không nhận ra.

Chung Túc Thạch ném điện thoại lên bàn, một nỗi trống vắng lặng lẽ len vào trong lòng, anh cứ thế ngồi thẫn thờ suốt nửa ngày trời.

Có tiếng gõ cửa khe khẽ, "Mẹ vào được không?"

Anh nghe ra giọng Hàn Nhược Nam, liền đích thân đứng dậy mở cửa: "Mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!