Chương 23: Câm lặng không lời

Mạnh Gia chỉ ngồi trên xe một lúc, chưa đến năm phút, thậm chí còn chưa đọc xong một tin nhắn chưa mở.

Chung Túc Thạch mở cửa bước lên xe, dặn lão Khổng, "Đưa cô Mạnh về trường."

Xe vừa lăn bánh, Mạnh Gia mới sực nhớ, quay đầu lại, "Hoa! Tôi quên lấy hoa rồi, anh Chung."

Biết cô lâu vậy rồi, chỉ có tối nay là Mạnh Gia giống trẻ con nhất. Cô biết mềm mỏng với người lớn, cố tình nói muốn rửa bát để trả nợ, cũng dám buông thả mà đưa ra yêu cầu.

Chung Túc Thạch thản nhiên bảo, "Lão Khổng, quay đầu."

Rượu vang sủi bọt mà anh gọi có vị ngọt ngào, hậu vị còn phảng phất hương nhài, Mạnh Gia uống liền hai ly, hiếm khi không thấy choáng váng.

Đôi mắt to tròn như mắt hạnh của cô long lanh ánh nước, mơ màng ngước lên, chạm vào mắt Chung Túc Thạch, khe khẽ nói cảm ơn anh.

Lão Khổng đang bẻ lái, không ngờ có chiếc xe điện lao ra từ bên cạnh, ông vội đạp phanh gấp.

Mạnh Gia bị xô nghiêng, thân thể không khống chế được, bật ngửa ra sau, rồi lại đổ nhào về phía trước.

Chung Túc Thạch đưa tay đỡ lấy cô, cúi đầu hỏi, "Không sao chứ?"

Cô tựa trong vòng tay anh, trách mình lí nhí: "Lỗi tại em, cứ khăng khăng đòi quay lại lấy hoa."

"Bó hoa đó quan trọng lắm à?"

Mạnh Gia nghiêm túc gật đầu, "Rất quan trọng, là lần đầu tiên em được tặng hoa mà."

Đôi môi mềm hồng của cô, chỉ cách cằm anh chưa đầy hai ngón tay, nói chuyện gần đến mức có thể ngửi thấy hương nhài trong hơi thở cô.

Lưng Chung Túc Thạch cứng đờ, giọng khàn khàn, tay vẫn vòng ôm cô gái nhỏ, "Nửa học kỳ đại học trôi qua rồi, chưa có nam sinh nào tặng hoa cho em à?"

Giọng điệu nửa đùa nửa thật, như thể trong nhà cất giấu món báu vật hiếm có, vừa sợ không ai biết thưởng thức, lại vừa sợ quá nhiều người nhòm ngó.

Nhưng Mạnh Gia có phải là của anh đâu? Anh không dám chắc, ít nhất lúc này vẫn chưa dám chắc chắn rằng cô gái nhỏ này sẽ thuộc về mình.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Chung Túc Thạch, đối với một người, một việc, lại nảy sinh cảm giác mờ mịt, mất kiểm soát đến thế.

"Nói thật nhé, em còn chưa nhớ hết mặt mấy bạn nam trong lớp đâu."

Dạ dày cô đầy khí gas, Mạnh Gia đẩy anh ra, quay đầu đi, không nhịn được mà ợ một cái.

Thôi thì, cô cũng đâu phải ai tặng hoa cũng nhận.

Xe quay lại đầu ngõ, Mạnh Gia định xuống xe, bị Chung Túc Thạch giữ lại, "Trời tối rồi, đi bộ nguy hiểm, em ngồi yên trên xe, để tôi đi lấy cho."

Giọng nói anh trầm thấp, dày dặn, như tấm lưới kín kẽ bủa vây lấy cô trong màn đêm.

Trong ký ức, bà ngoại cũng từng dặn cô như vậy, mỗi lần ra ngoài đều nhắc đi nhắc lại:

"Trời sắp tối rồi, con cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng có chạy lung tung."

Nhưng đó là chuyện hồi nhỏ. Mạnh Gia lớn rồi, nhất là mấy năm nay, hiếm khi còn được nghe câu như vậy nữa.

Cô chống tay lên cửa sổ xe, chống cằm lên mu bàn tay, nhìn thấy Chung Túc Thạch bưng bó hoa, bước qua cánh cửa đỏ son, từ trong khung cảnh gió hiu trăng sáng mà đi ra.

Chung Túc Thạch lên xe, đưa bó hoa cho cô, "Vật trả về chủ cũ."

"Cảm ơn anh."

Mạnh Gia cũng chẳng nhớ nổi tối nay mình đã nói bao nhiêu lần "cảm ơn" nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!