Mạnh Duy Quân bưng ly trà, đẩy cửa sổ bật ra ngoài để mặc gió lạnh tràn vào, hoà lẫn cùng hơi ấm trong phòng tạo nên một luồng đối lưu mạnh mẽ.
Trong góc sâu của bồn hoa phía tây, một đôi nam nữ dáng vẻ xứng đôi bước ra. Người đàn ông trẻ phong thái tao nhã, bước đi ung dung, toát lên vẻ trầm ổn, ung dung của người xuất thân danh gia vọng tộc. Cô gái được anh nắm tay, cúi đầu nhìn đường, dáng người áp sát bên anh.
Nhìn thấy bọn họ lên xe, Mạnh Duy Quân mới kéo cửa sổ lại.
Ông ngồi xuống, lúc cúi đầu thổi bọt trà, vẻ mặt đầy âu lo.
Hai người kia đã thân mật đến mức ấy rồi.
Khó trách lúc nãy Mạnh Gia bước vào, ngay cả nhìn Chung Túc Thạch một cái cũng không thèm, nếu không phải hai người quá xa lạ, thì chính là có mối quan hệ khác thường.
Cô muốn thân với ai cũng được, dù là tên chẳng nên thân như Đàm Dụ, cũng còn hơn dính vào Chung Túc Thạch.
Chung Túc Thạch vốn đã đến tuổi nên lập gia đình, vậy mà cứ lần lữa mãi, đã trở thành mối lo lớn trong lòng lão gia nhà họ Chung. Ở thủ đô, những gia đình có địa vị, con gái đến tuổi kết hôn đều đã thử qua một lượt, thế nhưng cháu trai nhà họ vẫn không chịu gật đầu.
Chỉ riêng tính nết Chung Túc Thạch đã quái gở, cố ý chống đối trưởng bối để chứng tỏ mình không muốn bị điều khiển, điều đó nhà họ có thể tự đóng cửa mà lo, ầm ĩ thế nào cũng không sao.
Nhưng nếu để Chung Văn Đài biết, đầu mối lại nằm trên người Mạnh Gia, với tính cách độc đoán, chuyên quyền của ông ta, chẳng biết sẽ làm khó cô bé thế nào.
Dù nhà họ Chung quyền thế ngập trời, nhưng người ta cũng phải biết thân biết phận. Cho dù là cháu gái ruột của Đàm Tông Hoà, gả vào đó rồi cũng khó tránh khỏi phải cúi đầu, huống hồ là con gái ông.
Mạnh Duy Quân càng nghĩ càng lo, tính sau này tìm dịp thích hợp, gọi Mạnh Gia tới nói chuyện một lần.
Dù nó không nghe, ít ra ông cũng làm tròn trách nhiệm của một người ba, coi như nhắc nhở.
Ông còn đang trầm ngâm, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, là Đàm Tông Hoà quay lại.
Mạnh Duy Quân cười hỏi: "Sao thế? Lại để quên đồ à?"
Đàm Tông Hoà quăng túi xách, khoanh tay ngồi đối diện ông, ánh mắt đầy ẩn ý, nhìn ông chằm chằm.
Dường như đã quen với kiểu đối mặt, đối đầu thế này, Mạnh Duy Quân thản nhiên rót trà cho bà.
"Con bé nhà anh, năm nay lên đại học rồi phải không? Cũng học ở Bắc Kinh."
Đàm Tông Hoà nâng ly trà, vành ly chạm môi, hỏi.
Mạnh Duy Quân bình tĩnh "ừ" một tiếng: "Có vẻ vậy, nó sang đây chơi với bạn."
Ông đã nhanh chóng suy tính trong lòng, chắc hẳn là lúc Mạnh Gia vào cửa, trùng hợp gặp phải xe Đàm Tông Hoà ra ngoài. Giấu cũng chẳng giấu được, đành phải tìm cớ qua loa.
Đàm Tông Hoà bật cười: "Con bé là người Quảng Châu, nhanh thế đã quen bạn ở đây rồi, đúng là giỏi xã giao, giống y mẹ nó năm xưa vậy."
Bất ngờ nhắc đến Mạnh Triệu Huệ, tay rót trà của Mạnh Duy Quân khựng lại, nước trà tràn ra mấy giọt, ông vờ như không có chuyện gì, chậm rãi lau đi.
Ông đáp: "Bọn trẻ con dễ chơi chung với nhau thôi."
Đàm Tông Hoà hừ một tiếng: "Anh nhìn đi, cái dáng vẻ yêu kiều lẳng lơ ấy, bụng dạ toàn tâm cơ, ai mà chẳng muốn chơi với nó, đúng không?"
Nghe tới đây, mí mắt Mạnh Duy Quân khẽ giật, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn bà:
"Đã yên ổn bao năm nay rồi, Tông Hoà, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà hại sức khoẻ."
"Yên ổn?" Đàm Tông Hoà sôi máu, lật lại từng chuyện cũ:
"Mỗi năm anh cúng giỗ ai, lúc say anh gọi tên ai, trong két sắt phòng sách giấu sách ai viết, bây giờ lại thêm con gái của ả, cái con yêu tinh ấy, cứ bám lấy cháu trai tôi, anh còn gọi đó là yên ổn à?"
Cơn giận bốc lên, Đàm Tông Hoà vẫn chưa thấy hả, đôi mắt phượng dài hẹp nheo lại, độc mồm mắng chửi: "Mẹ là loại đàn bà lăng loan thì con gái cũng thế thôi, chẳng sinh nổi giống tốt đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!