Ngoại ô vùng núi tối đen như mực, những đám mây băng giá từng bám lấy sự náo nhiệt nay đã đè nén xuống, gió bắc luồn qua kẽ nhánh cây, vang lên tiếng rít u u, nghe như ai đang cất lên một khúc nhạc ai ca.
Sau khi uống thuốc, Mạnh Gia nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mắt dán vào tấm màn rủ dài đến tận sàn, mi mắt dần dần khép lại, đến cả chuỗi ngọc trai trên cổ cũng chưa kịp tháo xuống, đã mệt mỏi thiếp đi.
Cô không kén giường, lại vừa khỏi bệnh, nên giấc ngủ ngược lại càng sâu. Đến khi trời sáng mới mơ thấy một giấc mơ, trong mơ trống kèn rộn rã, không rõ nhà ai đang tổ chức hỷ sự.
Mặt trời cuối thu nhô lên, ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất, nhảy nhót trên mi mắt cô, dù ánh dương lạnh lẽo chẳng mấy ấm áp, nhưng cũng đủ chói đến khó chịu.
Mạnh Gia cau mày không thoải mái, trở mình một cái rồi tỉnh dậy, sau đó không thể ngủ lại được nữa.
Cô vào phòng tắm rửa mặt sơ bằng nước lạnh, chải lại mái tóc, trông đã là một dáng vẻ thanh tú.
Mạnh Gia không nấn ná lâu, tháo chuỗi ngọc trai trên cổ xuống, đưa lên ánh sáng sớm soi, càng thấy rõ vẻ tinh xảo lộng lẫy. Nhưng món này, không nên là của cô.
Cô nâng chuỗi ngọc bằng cả hai tay, cẩn thận đặt vào hộp nhung, rồi để trên đầu giường.
Sau đó, cô chỉnh lại ga giường như cũ, lấy từ tủ ra một chiếc áo khoác vải tweed màu đen thêu chỉ vàng.
Thời điểm đó, Mạnh Gia vẫn là cô bé chưa mấy quan tâm đến thời trang, không nhận ra thương hiệu của áo. Chỉ thấy nó rất đỗi bình thường, trông có vẻ rẻ tiền.
Cô xách túi quần áo bẩn thay từ tối qua, đeo balô lên vai rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu vắng tanh, không một bóng người, cô đoán chắc Chung tiên sinh vẫn chưa dậy.
Mạnh Gia tìm được một cây bút chì và tờ giấy nhớ trên bàn cạnh ghế sofa. Cô nghiêng người ngồi xuống, nắn nót viết: "Chung tiên sinh, em đi trước, hôm qua là ngày em thật sự..."
"Dậy sớm thế à?"
Còn chưa viết xong, đã nghe thấy giọng nói vang lên từ cửa chính, còn hơi thở gấp gáp, như mới vận động xong.
Mạnh Gia giật mình vo tờ giấy lại, ném sang bên cạnh, đứng bật dậy, "Chung... Chung tiên sinh."
Chung Túc Thạch mặc bộ đồ thể thao trắng, so với vẻ ngoài chỉnh tề thường ngày, lúc này nhìn trẻ ra đến bốn, năm tuổi.
Anh vừa lau mồ hôi, vừa thong thả đi đến quầy bếp giữa, rót một ly nước uống, điều hòa lại nhịp thở.
"Lại đây ăn sáng đi, ăn xong tôi đưa em đến trường."
Cô lắc đầu, "Em tự đi xuống chân núi rồi gọi xe về, ăn sáng trên đường cũng được."
Mạnh Gia theo bản năng từ chối anh.
Cô cũng biết điều đó có nghĩa gì, rằng cô đang sợ, không thể trả lời chất vấn trong lòng mình. Không cách nào đối diện với bản ngã tỉnh táo luôn ẩn nấp bên trong.
Chỉ một câu thôi: "Mạnh Gia, rốt cuộc em nhận lời tốt của Chung tiên sinh là vì muốn được nhẹ nhàng thoải mái, hay vì thích ở bên cạnh anh ấy?"
Chỉ câu hỏi ấy thôi cũng đủ khiến cô bối rối, cô không thể trả lời.
Một khi nghi vấn đã dấy lên, chẳng khác gì bèo nổi trên mặt nước, dù có cố nhấn chìm xuống, chẳng mấy chốc nó lại trồi lên, đàng hoàng mà chắn trước mắt, khiến người ta không thể không nghĩ: rốt cuộc là loại nào? Thật là phiền phức, tránh cũng chẳng xong.
Nói cho cùng, Mạnh Gia chỉ sợ bản thân sẽ sa vào quá sâu.
Ngọc ngà mỹ thực, lầu son gác tía, xe sang phủ hương thơm. Càng xa hoa lộng lẫy bề ngoài, càng dễ khiến lòng người đổi thay.
"Xuống núi? Mạnh tiểu thư dường như rất tin tưởng vào sức khỏe hiện tại của mình đấy."
Chung Túc Thạch đặt ly nước xuống, khẩu khí mang vẻ châm biếm, giọng có phần nghiêm nghị.
Hôm qua anh mới nói với cô, tuổi còn nhỏ không cần quá mạnh mẽ, qua một đêm là quên luôn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!