Mạnh Gia hơi sững người.
Cô còn chưa kịp tự giới thiệu thì vị tiên sinh họ Chung phong thái trầm tĩnh như núi xa kia, đã gọi đúng họ của cô.
Nghe giọng nói mang đậm khẩu âm thủ đô của anh, khiến cô mơ hồ đoán được phần nào có lẽ có liên quan đến ba cô.
Nhưng cô không hỏi bởi trong nhà có quy củ do bà ngoại đặt ra từ lâu: trước mặt người ngoài nhất định phải giữ lễ nghi. Ít lời là điều tối thiểu.
Mạnh Gia liếc nhìn bà ngoại, Hoàng Ngô Muội vỗ nhẹ mu bàn tay cháu gái:
"Đứa cháu ngoại này của tôi, mấy hôm nữa cũng sẽ lên Bắc Kinh."
Giọng anh thanh lãnh, pha chút lạnh nhạt:
"Cô Mạnh lên đó học sao?"
Mạnh Duy Quân từng nhắc qua, nếu tính theo tuổi thì con gái ông năm nay vừa thi đại học. Mà với tính cách độc đoán của bà cụ trong nhà, chắc chắn không cho phép cô chọn trường ngoài tỉnh.
Thế thì sao giờ lại lên Bắc Kinh?
Chung Túc Thạch khẽ nâng mi mắt, liếc nhìn thiếu nữ dung mạo đoan trang trước mặt, mười phần thì chín là tự ý quyết định, làm trái ý người lớn.
"Vâng, vào năm nhất ạ."
Có lẽ khí chất cao nhã trên người Chung tiên sinh quá đỗi nổi bật, hoàn toàn khác biệt với những bạn nam cùng lứa tuổi mà cô từng gặp, một trời một vực.
Cách nhau chỉ một chiếc bàn tròn, sống lưng Mạnh Gia thẳng tắp, dưới gầm bàn, ngón tay trắng ngần siết chặt lấy chiếc rèm nhung đỏ đang buông xuống.
Sự căng thẳng của cô đến rất đỗi tự nhiên, không để lộ dấu vết.
Chung Túc Thạch hiểu được ý của bà cụ. Dù bản thân anh có kiêu ngạo đến mấy, ánh mắt lúc nào cũng hướng xuống đối với con cháu hậu bối, chín phần tự tôn cũng hóa thành hai phần, chỉ mong bình yên vô sự.
Anh cân nhắc rồi lên tiếng:
"Vài hôm nữa tôi sẽ quay lại Bắc Kinh. Nếu lão phu nhân tin tưởng, tôi có thể đưa cô Mạnh cùng đi."
Hoàng Ngô Muội nâng tách trà, khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười dè dặt:
"Thế thì phiền cậu rồi."
Mạnh Gia liếc nhìn bà ngoại, có thể nhận ra bà rất tán thưởng sự chu đáo đúng mực của vị khách trẻ này.
Người vẫn im lặng đứng hầu bên cạnh nãy giờ, như tấm nền vô hình—Trịnh Đình, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng mặt không biểu lộ gì. Anh chủ động bước lên, nói muốn trao đổi số điện thoại với Mạnh Gia để tiện liên lạc.
Giọng Trịnh Đình cung kính:
"Cô Mạnh, có thể lưu số điện thoại của cô không?"
Mạnh Gia không tỏ vẻ e dè, giọng nói trong trẻo, cô đọc dãy số của mình.
"Được, cô cũng lưu lại số của tôi nhé. Chúng ta sẽ xuất phát vào sáng ngày kia, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cô."
Mạnh Gia khẽ nói "chờ chút", vì bên cạnh cô không có điện thoại. Cô liếc nhìn thím Trương, người kia lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn mang tới một bộ giấy bút.
Cô vươn tay, nở một nụ cười ngọt ngào:
"Cảm ơn Trương."
Rồi định cầm lấy giấy bút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!