Khóe môi của Mạnh Gia thấp thoáng ý cười, nhưng cô không dám nhìn lâu vào ánh mắt dịu dàng như ngọc của anh Chung, vì sợ rằng nếu nhìn lâu quá linh hồn sẽ bị vẻ tuấn tú thanh nhã kia kéo đi, lơ lửng trôi dạt như đang ngắm một bức phù thế họa không ngừng biến đổi.
Thế nên cô đành quay đầu, phóng mắt qua nửa cầu hành lang, nhìn về ngọn núi xa mờ sương khói.
Mạnh Gia ngồi xuống, hai bàn tay xoay xoay cốc sứ trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi:
"Chung tiên sinh, thế giới của người trưởng thành là như thế nào ạ?"
Chung Túc Thạch đặt ly rượu xuống bàn trà. Anh bắt chéo chân, nửa người trên ngả ra sau, hai tay đan vào nhau buông lỏng đặt trên đầu gối, tư thế như thể chuẩn bị tâm tình dài dòng với cô.
Anh trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Có lẽ, chính là phải dốc toàn lực làm tốt mọi việc, đồng thời sẵn sàng chấp nhận mọi điều bất ngờ có thể xảy đến."
Con người sống trong dòng chảy thời gian, suy cho cùng cũng chỉ là trong từng ngày trôi qua, đối với cuộc sống hoặc bản chất của nó dần dần sinh ra những cảm ngộ sâu sắc hơn.
Khóe môi Mạnh Gia khẽ nhếch, là một nụ cười đắng đót đầy xót xa.
Cô nói: "Nghe thì anh có thể không tin… nhưng em luôn trong tư thế sẵn sàng."
Hồi học lớp 9, một đêm đầu xuân còn vương cái lạnh, bà ngoại cô bất ngờ bị nhồi máu cơ tim, khi dì Trương gọi điện tới cô vẫn đang học thêm buổi tối ở trường. Giáo viên chủ nhiệm nghe xong, lập tức bảo cô chạy ngay đến bệnh viện.
Trên đường đi, cô không nhớ nổi mình đã vấp ngã bao nhiêu lần. Con đường thường ngày vốn bằng phẳng rộng rãi, lúc ấy bỗng chốc trở nên gập ghềnh. Hai đầu gối cô bầm tím vì ngã.
Cô nghiến chặt môi, gần như cắn bật máu, cố sức đứng dậy tiếp tục lao về phía trước.
Khi chạy tới hành lang trước phòng phẫu thuật, dì Trương ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào nói:
"Gia Gia, con phải chuẩn bị tinh thần, bà ngoại con có thể không qua khỏi đâu, không biết có gắng gượng được nữa không…"
Một tiếng "ầm" vang lên trong đầu cô.
Giống như bức tường thành kiên cố từng bao quanh bảo vệ cô suốt bao năm, bất chợt sụp đổ, để cô lẻ loi đơn độc phơi bày giữa thế giới tàn khốc này, chẳng còn gì có thể che chở cho cô nữa.
May mà, khi bác sĩ chính bước ra, không phải như trong những đoạn phim TVB, thốt lên câu: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…"
Mạnh Gia sợ nhất là nghe câu đó.
Họ chỉ nói: "Cụ bà đã được cứu sống, nhưng mắc chứng xơ vữa động mạch vành rất nghiêm trọng, cần phải làm phẫu thuật bắc cầu càng sớm càng tốt."
Lúc ấy, Mạnh Gia mới thở phào, lặng lẽ dựa vào tường, lau nước mắt không nói lời nào.
Sau phút vui mừng, dì Trương lại lo lắng vấn đề viện phí. Giờ trong nhà đến cả tiền chi tiêu thường nhật cũng phải chắt bóp từng đồng, biết đào đâu ra một khoản lớn như vậy?
Đêm đó là lần đầu tiên Mạnh Gia thực sự nhận ra, thì ra cuộc sống đã khó khăn đến thế.
Cô ngồi bên ngoài ICU, ngăn cách bằng một tấm kính mỏng, mắt không rời bà ngoại bên trong, vừa ngồi cùng dì Trương lật tìm sổ tiết kiệm, nghĩ xem có thể xoay đâu ra một khoản, không thì đành phải đi vay người thân.
Cuối cùng, Mạnh Gia tìm được một tờ sổ tiết kiệm định kỳ trong hộp. Vừa cầm lên thì bị dì Trương giật lại.
"Cái này phu nhân dặn rất nhiều lần là không được đụng đến."
Mạnh Gia giật lại: "Để con xem thử, tại sao không được động vào?"
Năm mươi vạn, gửi suốt ba năm là số tiền Mạnh Duy Quân để lại cho cô đi du học.
Mạnh Gia chỉ liếc qua, không hề do dự, liền nhét tờ sổ vào tay dì Trương:
"Dì cầm theo chứng minh của bà ngoại, mai đi rút ra ngay."
Dì Trương ở trong đại viện nhiều năm, quen nghe lời răm rắp, trong người mang theo chút cứng nhắc bảo thủ. Bà không dám làm: "Đây là tiền ba con để lại cho con mà, bà tỉnh lại biết chuyện, sẽ trách mắng dì mất. Hay là thử vay ông cậu của con xem?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!