Mạnh Gia thu hồi ánh mắt, chợt trông thấy trên cổ tay mình có một bàn tay thon dài mạnh mẽ ấy, rõ ràng không thuộc về cô.
Cô hơi lúng túng khẽ rút tay về, cúi đầu xoắn các ngón tay, vẻ mặt có chút bất an.
Chung Túc Thạch nhận ra sự không thoải mái của cô, liền đứng dậy, bước đến mở đèn ở khu tiền sảnh.
Toàn bộ căn nhà, trong nháy mắt, sáng rực như ánh lưu quang lan tỏa khắp nơi. Đồng tử của Mạnh Gia vô thức co lại.
Kể cả mép gọng kính của Chung tiên sinh cũng ánh lên một tia sáng lấp lánh, đó là gương mặt lạnh lùng nhất mà cô từng thấy. Dáng người cao ráo, thẳng tắp, luôn mang một khí chất cô độc, khiến người ta khó lòng tiếp cận đến nỗi so với giáo sư Tôn kỳ cựu nhất trong viện, anh ấy còn khiến người khác phải kiêng dè hơn.
Chung Túc Thạch chẳng mấy quan tâm đến những suy nghĩ đang xoay vần trong đầu cô. Anh chỉ vào hộp thuốc trên bàn trà, hỏi cô: "Muốn ăn trước hay uống thuốc trước?"
Giọng điệu ôn hòa, nhưng ẩn sau đó là một sự áp đặt không cho phép từ chối. Nhưng thật ra, Mạnh Gia chẳng muốn chọn cái nào cả.
Cô ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Chung tiên sinh... em có thể trở về trường không ạ?"
Chung Túc Thạch như mới sực nhớ ra chuyện nhỏ này, hờ hững "ừ" một tiếng, rồi đáp: "Tối nay khu này bị phong tỏa, không ai được xuống núi."
"……"
Vậy mà anh còn mang em về đây, Mạnh Gia thầm nghĩ.
Chung Túc Thạch tiện tay lấy iPad, một tay cho vào túi quần, cổ áo hơi mở, ngồi xuống ghế đơn, bắt đầu lướt thực đơn để gọi món.
Mạnh Gia luôn cảm thấy anh rất quyền lực, chắc chắn sẽ có cách. Cô lại thử hỏi lần nữa: "Thật sự không đi được sao?"
"Cũng có thể."
"Vậy... em phải làm sao?"
Chung Túc Thạch lướt tay trên màn hình, ngước mắt nhìn cô, khẽ chỉ ra ngoài cửa sổ: "Em rời khỏi sân viện này đi về phía Bắc, nhìn thấy cánh cửa sơn đỏ thì gõ vào. Nếu có người trực mở cửa, em cứ nói cần một tờ giấy cho phép xuống núi."
"...... Vậy em muốn ăn cơm trước." Mạnh Gia nghiến răng nói.
Khóe môi Chung Túc Thạch khẽ cong lên thành nụ cười giễu cợt, nhưng ánh nhìn dành cho cô lại mang theo một tia cưng chiều khó nói thành lời.
Anh đưa iPad cho cô: "Anh chọn xong rồi, em xem thử có muốn thêm gì không."
Mạnh Gia rất nghiêm túc, dùng cả hai tay đón lấy, đảo mắt nhìn qua danh sách món ăn dài ngoằng, nào là "nấm đầu xanh nấu củ niễng với giăm bông Tuyên Uy", "súp nấm đen Tây Tạng với cà chua dại và hoa nhuyễn"… Toàn tên món cứ như đang nhìn xuyên sương mù.
Cô chọn đại hai món nghe có vẻ no bụng, bánh bao súp nấm tùng nhung, và cháo cá gạo với hải sâm khô và trứng tôm.
Mạnh Gia trả lại iPad: "Em chọn xong rồi."
Chung Túc Thạch liếc nhìn, khẽ nhíu mày: "Chỉ ăn chút này thôi à?"
"Em mới khỏi bệnh, không có nhiều khẩu vị. Thế là đủ rồi."
Lý do thì dễ tìm, nhưng vẻ mặt khó xử của cô lại không thể giấu được.
Chung Túc Thạch quá hiểu các đầu bếp, cứ như thể không đặt cho món ăn một cái tên thật kêu thì không thể chứng tỏ tài nghệ, không xứng đáng nhận mức lương cao ngất ngưởng.
Anh hơi nghiêng người, bàn tay to lớn đỡ lấy iPad, chân dài, tay cũng dài, vừa vươn ra là gần chạm đến trước mặt cô.
Chung Túc Thạch bật giọng Bắc Kinh pha trò: "Đừng bị cái tên hù dọa, món này thực ra chỉ là bồ câu hấp thôi. Đám người này chẳng ra gì, tổ tiên truyền lại đức tính giản dị vậy mà bọn họ lại ném sạch ra sau đầu rồi."
Mạnh Gia bật cười: "Vậy thì thêm một con bồ câu nhỏ nữa. Em cũng muốn xem, họ "chẳng ra gì" đến mức nào."
Câu cuối cùng, cô cố ý bắt chước giọng của anh, nhấn nhá như đang học cách luyến lưỡi từ giáo sư dạy tiếng Pháp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!