Chương 17: Em không cần phải mạnh mẽ đến vậy

Hai ngày trời chuyển lạnh nhanh nhất, trông Mạnh Gia cứ như người ốm yếu, ngồi làm bài trong thư viện, thỉnh thoảng lại ho dữ dội một trận. Không rõ là do dính mưa hay tại ly rượu đêm đó gây chuyện.

Dù cô đã cố hạ giọng hết mức, nhưng vẫn không tránh khỏi làm phiền người khác. Người ngồi cùng bàn với cô không chút che giấu sự khó chịu, "xì" một tiếng đầy khinh khỉnh, như thể hai chữ "ghét bỏ" viết thẳng lên trán.

Chưa tới lúc trời tối, Mạnh Gia đã thu dọn đồ đạc sớm, đến phòng y tế trường lấy ít thuốc rồi về ký túc xá tự đọc sách.

Trên đường về, cô nhận được cuộc gọi video từ bà ngoại Hoàng Ngô Muội.

Bà hỏi: "Gia Gia, nghe nói Bắc Kinh đón không khí lạnh hả? Con mặc thêm đồ chưa?"

Nhìn vào màn hình, thấy bà ngoại tóc đã bạc phơ nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, lòng Mạnh Gia vừa ấm lại vừa chua xót.

Lúc này ở Quảng Châu, chỉ cần mặc một hai lớp áo là đủ. Bà Hoàng Ngô Muội xưa nay không để tâm dự báo thời tiết, gió mưa gì cũng chẳng ảnh hưởng đến bà, bởi bà vốn ít ra khỏi nhà.

Nhưng dì Trương nói, từ khi Mạnh Gia ra Bắc Kinh học, ngày nào bà ngoại cũng theo dõi nhiệt độ ở đó, miệng lẩm bẩm nhiều nhất là lo cháu gái không quen khí hậu miền Bắc.

Cô đưa máy quay xuống thấp một chút, khoe: "Con mặc rồi, bà xem áo khoác dạ của con, dày chưa này."

"Thế thì tốt. Con đang đi ngoài đường đấy à?" Bà hỏi.

Mạnh Gia giấu gói thuốc ra sau lưng, gật đầu: "Dạ, con để quên một cuốn sách trong ký túc xá, giờ con đi lấy."

Bà ngoại bật cười mắng yêu: "Con từ nhỏ đã hậu đậu! Đi nhanh đi, bà không làm phiền nữa."

Sắp kết thúc cuộc gọi, bà lại nhớ ra một việc quan trọng: "Đừng quên sinh nhật của con đấy nhé. Đặt cái bánh kem, rủ bạn bè cùng vui. Hai mươi tuổi rồi, không thể qua loa được."

"Con biết rồi ạ."

Mạnh Gia vội vã cúp máy.

Nhưng cô không nghe lời. Với mấy chuyện thổi nến, trét bánh kem… cô chẳng hứng thú gì.

Ngược lại, vào đúng ngày sinh nhật, cô ôm theo thân thể bệnh mệt, theo tuyến đường đã tìm trước, đổi mấy chặng tàu điện ngầm, đến nghĩa trang bên cạnh chùa Phúc Điền.

Cô cầm một bó hoa cúc trắng, như chuẩn bị cho một cuộc hội ngộ đã chờ từ lâu, đến thăm mẹ của mình.

Trong trí nhớ của Mạnh Gia, "mẹ" là từ chỉ xuất hiện trong sách vở, cô hoàn toàn không có chút trải nghiệm thực tế nào. Bà ngoại yêu thương cô hết mực, nhưng chưa từng ngủ chung giường với cô. Bà Hoàng Ngô Muội mê tín, thường nói người già "khí huyết yếu" ngủ chung sẽ hút hết tinh khí của trẻ con. Với Mạnh Gia, đó dĩ nhiên là chuyện vớ vẩn.

Hồi nhỏ, mỗi lần xem hoạt hình thấy cảnh mẹ ôm con kể chuyện ngủ, cô đều tua qua không xem.

Bởi vì cô không có, xem tiếp chỉ khiến lòng buồn hơn. Nhưng cô không được phép buồn vì bà ngoại đã nuôi nấng cô, không thiếu thốn thứ gì. Cô nên vui vẻ, cũng chỉ được vui vẻ.

Đến khi lớn lên, nghĩ lại những năm tháng mơ hồ ấy, điều còn đọng lại không phải là những niềm vui giả tạo. Thứ giả thì vẫn là giả, không thể khắc sâu vào trí nhớ.

Điều cô nhớ là những đêm khóc thầm, là đôi vai run lên không ngừng dưới chăn.

Mạnh Gia bước vào văn phòng nghĩa trang, nhân viên nhìn cô nữ sinh ăn mặc đơn giản, áo khoác dạ mỏng màu đen, mặt mộc, tóc dài mượt buông đến giữa lưng, đôi mắt sáng trong, khi nhìn người toát lên vẻ sạch sẽ.

Anh ta hỏi cô đến làm gì, Mạnh Gia nhỏ giọng đáp: "Chào anh, em muốn tìm một ngôi mộ, không biết ở vị trí nào."

Anh lật sổ đăng ký, ngẩng đầu hỏi: "Người nhà em à?"

Cô cắn nhẹ môi, khuôn mặt tái nhợt, đáp nhỏ: "Mẹ em."

Ánh mắt người đàn ông nhìn cô liền chuyển sang đầy cảm thông, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:

"Mẹ em tên gì?"

"Mạnh Triệu Huệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!