Chương 16: không cần bận tâm đến chuyện trả lại

Đoàn khách viếng thăm đến nơi vào khoảng hơn hai giờ chiều. Khi đó, Chung Túc Thạch và vị trụ trì vừa kết thúc ván cờ.

Trụ trì nhìn thế cờ thất bại trước mắt, cảm thán: "Phong cách đánh cờ của cậu càng lúc càng gay gắt rồi."

Lối đi quân của anh thoạt nhìn thì ôn hòa, giữ vững thế cục, nhưng thật ra lại từng bước từng bước dồn ép đối phương, đến cuối cùng khiến người ta hoàn toàn không còn đường lui. Bị vây chặt tứ bề, người ta vẫn chẳng thể nhớ ra mình bắt đầu lép vế từ nước cờ nào.

Chung Túc Thạch tự giễu: "Vốn dĩ cũng không thể gọi là người tốt được."

"Cái đó thì đúng thật."

Nói xong, một già một trẻ cùng phá lên cười.

Chung Túc Thạch nhận điện thoại của Trịnh Đình, vừa đi ra khỏi thiền phòng, đứng trước cổng chùa vài phút. Nhìn thấy đoàn kiều bào đang đến, anh bước nhanh về phía họ bắt tay với vài đại diện.

Một trong những phu nhân đi theo đoàn đùa cợt: "Không ngờ Chung tiên sinh lại trẻ thế này, nhìn phần giới thiệu về tập đoàn, tôi còn tưởng anh đã ngoài bốn mươi."

Chung Túc Thạch đáp rất nghiêm túc: "Vậy thì ban tuyên truyền phải có trách nhiệm với danh tiếng của tôi rồi, hiểu lầm này lớn quá."

Câu nói khiến cả đoàn bật cười.

Mọi người viếng thăm chính điện trước, rồi lên tháp Xá Lợi, ai nấy đều chỉnh trang nghiêm chỉnh, theo chân sư trụ trì chậm rãi bước đi.

Người dẫn đầu hỏi Chung Túc Thạch: "Chung, anh không lên cùng sao?"

Chung Túc Thạch trầm giọng, vẻ mặt lạnh nhạt trở lại: "Bà cụ trong nhà tôi có quy định, muốn lễ Xá Lợi thì phải tắm gội, xông hương, trai giới ba ngày mới gọi là thành kính. Chúng tôi là bậc con cháu, không dám trái lời bà."

"Vậy thì thôi, chúng tôi cũng không ép."

Khi chuyến tham quan kết thúc và xe đang trên đường trở về trung tâm thành phố, Chung Túc Thạch ngồi trong xe mới nhớ đến "mệnh lệnh" của Mạnh Gia.

Anh đột nhiên đổi ý, dặn Trịnh Đình lái xe đến trường.

Trịnh Đình không hỏi nhiều, chỉ nói một câu "Được thôi", điều này khiến Chung Túc Thạch hơi bất ngờ.

Anh chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, buột miệng hỏi: "

"Được thôi" là gì? Không hỏi tôi là trường nào sao?"

Trịnh Đình trêu lại: "Còn có thể là trường nào chứ? Phải không, Túc Thạch?"

Chung Túc Thạch bật cười khe khẽ, "Bớt nói nhảm đi."

"Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, rốt cuộc là cậu có ý gì với cô ấy?"

Trịnh Đình nhớ lại cảnh tối hôm qua, khi anh đưa Mạnh Gia đi, cái dáng vẻ đầy quyết tâm đó khiến người ta cảm thấy như đã phạm phải một sai lầm, mà còn là một sai lầm không còn đường lui.

Chung Túc Thạch hạ cửa sổ xe, châm điếu thuốc. Trịnh Đình nhìn thấy anh chỉ rít một hơi, rồi để thuốc cháy dở trên mép cửa xe.

Trong làn khói trắng mờ ảo, anh cười nhàn nhạt: "Con bé còn nhỏ, bây giờ nói đến "ý gì", thì còn quá sớm."

Xe chạy ngang qua thư viện, Trịnh Đình thấy một bóng dáng gầy gò, ôm sách bước ra.

Bên cạnh cô là một bạn học trông như con trai. Hai người đang luyện đối thoại bằng tiếng Anh, một người nói, một người đáp.

Gió chiều lướt qua, hất tung mái tóc đen nhánh bên má cô. Hai ngón tay thon dài vén tóc ra sau tai, để lộ khuôn mặt mịn màng như ngọc, cô mỉm cười với người bên cạnh, giọng nhẹ nhàngL "Chúng ta tiếp tục nhé."

Trịnh Đình nhắc: "Mạnh Gia đang ở kia."

"Thôi, về đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!