Chương 15: Nếu tôi muốn hái thì sao?

Chung Túc Thạch bế cô lên xe, nhẹ giọng dặn lão Khổng: "Đóng cửa sổ lại."

Lão Khổng kéo cửa kính lên, liếc nhìn gương chiếu hậu: "Cô Mạnh say rồi đúng không?"

"Ừ, đưa cô ấy về."

Mạnh Gia ngủ say trong lòng anh, nét mặt yên tĩnh, theo những rung lắc nhẹ của xe khi xuống núi, một phần gương mặt trắng trẻo mịn màng lộ ra từ ngực Chung Túc Thạch.

Trong xe ngăn cách mọi âm thanh ồn ào, yên tĩnh đến mức, tiếng hô hấp dài nhẹ trong lòng cũng nghe rõ mồn một.

Chung Túc Thạch cúi đầu nhìn cô, ngay trước khi ý muốn hôn lên trán cô dâng trào đến mức gần như nhấn chìm lý trí, anh ngẩng đầu lên, ép mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy khóe môi Chung tiên sinh khẽ cong, lão Khổng mới dám nói thêm một câu: "Tửu lượng của cô Mạnh đúng là yếu thật."

Chung Túc Thạch mềm lòng: "Cô ấy mà, chỉ là một đứa trẻ, lúc nào cũng thích tỏ ra mạnh mẽ."

Tay lái của lão Khổng khựng lại một chút, không hiểu sao lại cảm nhận được vài phần cưng chiều trong giọng điệu ấy.

Ông làm tài xế cho Chung Túc Thạch bao nhiêu năm, chưa từng nghe anh nói chuyện với giọng điệu như vậy.

Giống như vừa bất lực, vừa yêu thương, lại không biết phải làm sao, tựa như có muôn vàn cảm xúc dồn nén trong lòng, cuối cùng chỉ có thể thở dài chịu đựng.

Xe dừng lại dưới ký túc xá, thấy ngoài trời nổi gió, Chung Túc Thạch lấy một chiếc chăn len từ ghế sau, phủ lên người Mạnh Gia.

Lão Khổng xuống xe trước, vòng qua mở cửa: "Chung tiên sinh, ngài cẩn thận."

Chung Túc Thạch bế chặt Mạnh Gia, bước xuống xe: "Tôi sẽ xuống ngay."

Mạnh Gia cao một mét sáu tám, nhưng nhẹ cân, bế trong tay chẳng có bao nhiêu sức nặng.

Chung Túc Thạch hít một hơi thật sâu, bước chậm rãi lên lầu ba, dùng chìa khóa tìm được trong túi cô để mở cửa.

Anh đặt cô nằm thẳng trên giường, ngay khi đầu vừa chạm gối, Mạnh Gia dường như cảm nhận được điều gì, khẽ thở ra một hơi rồi trở mình nằm nghiêng, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Bàn tay của Chung Túc Thạch khựng lại, đợi đến khi cô không còn động đậy nữa, mới nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô.

Trong phòng không bật đèn, anh dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, đảo mắt nhìn quanh một vòng. Phòng bài trí đơn giản, sạch sẽ, trên bàn có một nghiên mực nhỏ đặt bút lông tím, góc phòng chất đầy tài liệu dịch thuật.

Ngoại trừ giò cây bên bệ cửa sổ với sắc xanh lạnh buốt đến rợn người, cả căn phòng gần như không có lấy một màu sắc nổi bật, không có bất kỳ món đồ chơi trang trí nào, đơn sơ đến mức chẳng giống phòng của một cô gái.

Anh bước tới bàn học, thấy trên một tờ giấy nhỏ bị đè bởi miếng chặn giấy bằng ngọc hoàng, nét chữ thanh tú, tuy ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ, nhưng lờ mờ đọc được bốn chữ: "Thư sơn vô lộ" (Núi sách không lối).

Chung Túc Thạch khẽ cong môi, giúp cô đóng cửa rồi rời đi.

___

Mạnh Gia bị chuông báo thức lúc 5 giờ 40 làm tỉnh giấc.

Chiếc đồng hồ điện tử trên bàn cô, mỗi ngày đều reo vào giờ đó, kể cả cuối tuần cũng không ngoại lệ.

Ấn tượng về Mạnh Gia trong trường học, có người thích vẻ ngoài của cô, cũng có người chê cô quá kiêu ngạo, thậm chí có người chẳng vì lý do gì, chỉ đơn giản là không ưa nổi cô.

Nhưng có một điều mọi người đều công nhận: Nói đến Mạnh Gia thì ai cũng biết, à, muốn tìm cô ấy thì sáu giờ sáng ra sân thể dục nhé, cô gái đeo tai nghe học từ vựng, luyện phát âm giọng Anh chuẩn chỉnh đó chính là cô ấy.

Mạnh Gia đầu óc choáng váng, cố gắng mở mắt ra, mất một lúc mới xác định được đây là ký túc xá của cô.

Ồ, vậy là không sao.

Cô cố nhớ lại, nhưng ký ức giống như bị định dạng lại một khoảng trống hoàn toàn, hoàn toàn không nhớ nổi ai đã đưa mình về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!