Giữa tháng 11 trong tiết trời mát mẻ, nước thu trải dài vô tận, Bắc Kinh cùng lúc đón đợt lạnh mạnh, nhiệt độ đột ngột giảm xuống chỉ còn một con số.
Sáng nay Mạnh Gia ra ngoài vội vàng, chỉ mặc một chiếc áo len đen ôm người, chiếc quần ống đứng mỏng manh, hoàn toàn không thể chống lại cơn gió bắc gào rít. Nhất là khi cô từ thư viện đi ra trời bắt đầu lất phất mưa bụi.
Cô đứng trước cửa ngắm nhìn một lúc, thấy mưa không những không có dấu hiệu ngớt mà còn mỗi lúc một nặng hạt hơn.
Mạnh Gia giơ cặp sách lên che đầu, chuẩn bị chạy vội quay về, thì khoé mắt thoáng thấy có một nhóm giáo sư từ toà nhà văn phòng bước ra. Người đi đầu, cô nghe rõ người khác gọi ông là "Viện trưởng Mạnh".
Đôi tay cô khựng lại giữa không trung.
Thực ra, dù không nghe thấy cách xưng hô ấy, Mạnh Gia cũng đã mơ hồ đoán được người đứng phía trước, mặc bộ vest thẳng thớm, thắt chiếc cà vạt sẫm màu họa tiết kim ngân hoa, đang vừa đi vừa cười nói với người bên cạnh, chính là ba của cô, Mạnh Duy Quân.
Thời gian đối với ông xem ra cũng khoan dung, ngoài vài nếp nhăn nhiều hơn trong những bức ảnh cũ, Mạnh Duy Quân dường như chẳng thay đổi bao nhiêu.
Tay Mạnh Gia từ từ hạ xuống. Qua màn mưa như tơ tằm làm ướt những người qua đường, cô thấy ánh mắt của Mạnh Duy Quân hướng về phía mình.
Cô không né tránh, thậm chí vô thức đứng thẳng người. Mạnh Gia nghĩ, cô có gì thua kém ai, cũng không làm gì sai trái cả, sao lại không dám gặp ông?
Vậy thì cứ để ông nhìn thấy, một cách đường hoàng.
Mạnh Duy Quân nhận ra đầu tiên là đôi mắt hạnh tròn trịa, sáng ngời đầy kiêu hãnh của cô con gái. Sau đó là gương mặt ấy, gần như giống hệt người vợ đã mất sớm của ông.
Lúc đó có người đưa tới một cây dù, Mạnh Duy Quân đón lấy, nói lời xin lỗi rồi bỏ lại đám người phía sau, từng bước từng bước đi về phía Mạnh Gia.
Bàn tay đang buông thõng bên hông của cô nắm chặt lại.
Tim cô đập dồn dập, không biết nên biểu cảm thế nào cho hợp, là bi thương như "cơn mưa lớn rơi xuống thành cổ hoang tàn", là ai oán như "phụng đầu khổng cầm ngân nga biệt ly", hay là bất lực như "tóc xanh nhuộm thành tuyết trắng"?
Hình như không kiểu nào phù hợp cả.
Vì thế lần đầu tiên Mạnh Gia gặp ba mình, gương mặt cô không biểu lộ cảm xúc nào.
Mạnh Duy Quân dừng trước mặt cô, có phần ngập ngừng, do dự ba giây mới hỏi, "Là Gia Gia sao?"
Ngón tay cô khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông, gọi một tiếng: "Viện trưởng Mạnh."
Xem ra, đúng là con gái ông rồi.
Mạnh Duy Quân thở phào, ông mỉm cười, dịu dàng sửa lại: "Gia Gia, là ba đây mà."
Thì ra ông vẫn nhớ mình là cha.
Thấy Mạnh Gia cúi đầu không nói, Mạnh Duy Quân biết không tiện đứng đây lâu, liền đưa cây dù cho cô: "Cầm lấy, đừng để cảm lạnh, phải tự biết chăm sóc bản thân."
Mạnh Gia nhẹ giọng đáp: "Con biết rồi, dù có ô của Viện trưởng Mạnh hay không thì con cũng biết chăm sóc bản thân mà."
Dù sao mười tám năm qua cô đều sống như thế, không có chiếc dù che gió che mưa của Mạnh Duy Quân, cô vẫn kiên cường đi đến hôm nay đấy thôi.
Nói xong, cô không nhìn ông nữa, quay người chạy đi giữa màn mưa.
Cô cứ thế dầm mưa chạy về ký túc xá.
Quần áo trên người Mạnh Gia đã ướt sũng, tóc rũ xuống đẫm nước, từng giọt trong veo lăn dài từ má xuống chiếc cổ mảnh khảnh, chảy thành dòng vào áo trong lạnh đến rùng mình, cô hắt xì mấy cái liền.
Cô thay quần áo ném vào bồn ngâm nước, rồi chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút, tắm nước nóng.
Lau tóc bằng khăn tắm xong, bước ra ngoài thì thấy điện thoại trong cặp rung lên. Khi đọc sách ở thư viện cô đã để chế độ im lặng. Cô bắt máy: "Chung Linh?"
Chung Linh vui vẻ "ừ" một tiếng: "Cậu mấy giờ đi? Đàm Dụ sẽ cho tài xế đến đón, chỗ đó hơi xa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!