Thực ra, trong trường học chẳng có bí mật nào có thể giấu được.
Trong đám tân sinh viên năm nhất, cô nàng Mạnh Gia xinh đẹp nổi bật, lại có phần lập dị, bị một đàn anh có thế lực theo đuổi dai dẳng. Tin đồn về chuyện anh ta gửi vô số đồ Hermès đến tận ký túc xá cho cô nhanh chóng lan khắp học viện chỉ trong chưa đầy một tháng.
Đến mức Mạnh Gia chỉ cần đi thư viện một chuyến, cũng khó tránh khỏi nghe thấy vài lời bàn tán.
Thậm chí có người gan đến mức chẳng kiêng dè, chỉ thẳng mặt mà chỉ trỏ: "Cô ấy đấy, không nhận ra à?"
Rồi thể nào cũng sẽ có câu này vang lên, chẳng thể tránh được: "Cậu nói xem, đây là kiểu "não tình yêu" đang diễn trò đào mỏ, hay là đào mỏ giả vờ "não tình yêu"?"
Mạnh Gia nghe mà đầu óc quay cuồng. Não tình yêu? Đào mỏ? Hai từ này với cô mà nói, thật quá xa lạ.
Rùm beng đến mức cả Chung Linh cũng nghe phong thanh, bèn hỏi cô: "Bọn họ rảnh rỗi đến vậy à?"
Mạnh Gia chỉ cười nhạt: "Chỉ là chút tò mò vặt vãnh của con người thôi. Mấy chuyện bên lề thế này, đợi người ta chán rồi thì sẽ tự lắng xuống thôi."
Cô đã thanh minh rất nhiều lần, mỗi khi có người đến hỏi, cô đều thẳng thắn khẳng định, mình và Đàm Dụ không có quan hệ gì, cũng chưa từng nhận quà của anh ta.
Nhưng lời đồn mãi chưa lắng xuống, điều đó chỉ chứng tỏ, mục đích thật sự của bọn họ chẳng phải để làm rõ đúng sai, mà chỉ đơn giản là muốn nghe đồn rồi truyền đồn mà thôi.
Mạnh Gia tự thấy mình đã làm hết sức, lương tâm không hổ thẹn.
Chung Linh bĩu môi, "Nói bốc phét! Cái gì mà ào ào dồn dập, rõ ràng chỉ mới tặng một lần thôi."
"Có lẽ tối hôm đó, dì quét dọn ngoài cửa nhìn thấy hộp quà, vô tình nói hớ ra rồi."
Chính cô cũng chẳng ngờ, chuyện nhỏ như vậy lại bị đồn thành ra thế này. Gần đây, Mạnh Gia ít khi ra ngoài, ngoài giờ học thì suốt ngày chỉ ru rú trong ký túc xá đọc sách. Cô tin mình trong sạch, nhưng lời đồn thì chẳng cần trả giá, chỉ cần khép hai vành môi, là đã có thể hắt bùn lên người cô rồi.
Chung Linh cũng bắt đầu sốt ruột: "Ai mà biết cô ấy đi đâu! Không chờ nữa, hay là hai ta đi xem đi?"
"Xem gì?"
Chung Linh đọc tên vé như đọc thực đơn: "Vở Giselle, ở Nhà hát Quốc gia, vũ công chính của Đoàn múa ba lê Trung ương biểu diễn, đi không?"
Mạnh Gia vốn là người rất mê ba lê, nghe vậy ngạc nhiên: "Cậu cũng thích vở này à?"
"Tớ còn có hai vé hàng ghế đầu đấy."
Mạnh Gia vốn cùng chí hướng, lập tức bỏ bút xuống: "Đợi tớ thay đồ đã."
Chung Linh dựa vào ghế đơn, nghiêng đầu, "Cậu mặc bộ này chẳng phải cũng đẹp sao?"
Cô ngắm nghía Mạnh Gia, chỉ một chiếc áo thun trắng cổ vuông ôm sát, khoe khéo đường cong đầy đặn, kiểu dáng đơn giản mà cô ấy mặc lên lại trong trẻo mà quyến rũ đến khó rời mắt.
Mạnh Gia cầm chiếc váy quây lụa đen, vào phòng tắm thay, đến khi ra ngoài, dưới ánh mắt kinh diễm của Chung Linh, cô còn khoác thêm khăn lụa thật mỏng lên vai.
Cô vốn không thích trang điểm, hàng mi dày đen khẽ chớp đã ánh lên vẻ long lanh, sống mũi cao, đôi môi hồng hào căng mọng, trời sinh đã mang nét đẹp như có sẵn lớp son phấn.
Mạnh Gia ngồi xuống giường, cài đôi sandal quai mảnh gót thấp, đứng dậy: "Xong rồi, đi thôi."
Chung Linh bị cô kéo đứng dậy, than thở: "Chỉ là đi xem một vở kịch thôi mà, cậu làm như đi hẹn hò không bằng, trịnh trọng vậy, có cần thiết không?"
"Mới là tục khí! Ăn mặc trang điểm là để vui cho bản thân, càng là sự tôn trọng với nghệ thuật ba lê. Hẹn hò thì tớ chẳng buồn chải chuốt."
Mạnh Gia nói dứt, hai cô gái thân mật khoác tay nhau, rời ký túc xá.
Còn mười phút nữa vở diễn bắt đầu, họ mới chậm rãi vào chỗ, Chung Linh tìm được vị trí, chỉ tay: "Ngay đây."
Nhưng Mạnh Gia bỗng khựng lại, tay siết chặt vé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!