Chung Linh vẫy tay chào Mạnh Gia, nhanh chân đi xuống, cô lên xe rồi dặn, "Tôi về đại viện."
Cô về đến nhà thì đã hơn tám giờ tối, tuy nói đầu tháng Mười đã vào thu nhưng khí nóng vẫn còn nặng. Đàm Tâm Lan đã không ít lần than phiền, mùa hè năm nay đặc biệt oi bức, nhiệt độ quá cao, ve sầu trên cây kêu cũng vang hơn hẳn.
Chung Linh đi chậm rãi, vừa đi vừa hóng làn gió xiên thổi tới, đồng thời nhắn WeChat cho Đàm Dụ bảo anh ra ngoài, rồi thong thả bước vào chào hỏi các bậc trưởng bối trong viện.
"Linh Nhi, lại đến thăm ông nội cháu à? Thật là hiếu thảo."
Chung Linh đùa, "Vâng, lão đồng chí nghỉ hưu ở nhà, không thể để ông ấy buồn chán quá được."
Đàm Dụ cố ý chọn ngồi trên một băng đá dài, cách xa cửa nhà một chút, vẫy Chung Linh lại gần, "Giao đồ thế nào rồi?"
Chung Linh phủi bụi rồi ngồi xuống, đáp: "Người ta nói rõ là không cần, tôi đã vứt rồi."
"Con gái mà, làm bộ làm tịch với anh đây thôi, tôi hiểu. Cậu đi rồi thế nào cô ấy chẳng nhặt về lén mang theo."
Đàm Dụ tự cho mình là từng trải, gặp không ít cô gái kiểu "muốn từ chối mà vẫn ngầm chấp nhận", cho rằng Mạnh Gia cũng thế, có khác chăng chỉ là cô cao tay hơn những người khác một bậc thôi.
Chung Linh lấy điện thoại gõ vào trán anh ta một cái, "Cậu đang mơ cái gì vậy! Cái túi đó Mạnh Gia cắt rách cả rồi, còn mang kiểu gì?"
Lúc cô nói to câu này, đúng lúc anh hai cô đang cùng Chung Văn Đài đi dạo ra ngoài hóng mát sau cơn mưa.
Chung Túc Thạch nghe thấy tên "Mạnh Gia" ban đầu còn tưởng trùng tên, đến khi nhìn thấy Đàm Dụ đang ngồi dưới gốc cây thì sắc mặt trầm xuống rõ rệt, chỉ là che giấu rất khéo, vẻ âm trầm chỉ thoáng qua trong nháy mắt.
Chỉ thấy Đàm Dụ xoa cằm, cười đầy hứng thú, "Không ngờ đấy, Mạnh Gia cũng có cá tính, không dễ theo đuổi nhỉ."
Chung Linh không quan tâm, "Cậu thích theo đuổi thế nào tùy cậu, lần sau đừng có lôi tôi vào nữa."
Lần này vốn dĩ là Đàm Dụ dùng ân tình cũ để ép cô giúp.
Cô nói xong vội vàng đứng dậy, lại đụng ngay vào anh hai mình.
Khuôn mặt phong trần của Chung Túc Thạch khẽ chau mày, nhưng khóe môi lại mang ý cười nhạt nhẽo, khiến người ta chẳng đoán được rốt cuộc anh đang vui hay giận.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ là cách ăn mặc của anh hôm nay, quần tây đơn giản, áo sơ mi lụa mềm, tuy trông trẻ trung nhưng khí chất lạnh lùng vẫn không thay đổi.
Nhìn thái độ của Đàm Dụ là thấy rõ. Khi Chung Linh gọi anh hai, Đàm Dụ cũng vội đứng dậy, lễ phép chào, "Anh hai Chung."
Chung Túc Thạch chỉ khẽ gật đầu, một động tác rất qua loa, không thừa lấy một câu xã giao, rồi bước đi luôn.
Chung Văn Đài đang đợi phía trước, có cháu đỡ tay, tất nhiên không cần dùng gậy.
"Lão Chung, mấy năm không gặp, ông vẫn khỏe thế này cơ à."
Chung Văn Đài dừng bước, người lên tiếng là Diệp Bản Sơ từng là đồng nghiệp lâu năm với ông, phía sau còn đi cùng một nhóm thuộc cấp cũ.
Diệp Bản Sơ quê gốc ở Phúc Kiến, sau khi nghỉ hưu thì về phương Nam dưỡng bệnh hai năm, hè năm nay mới quay lại thủ đô.
Chung Túc Thạch lễ phép chào, "Cháu chào ông Diệp."
Diệp Bản Sơ vỗ vai anh, "Túc Thạch đấy à? Giờ cũng gánh vác được một mình rồi, vẫn là ông nội có phúc."
Chung Văn Đài lườm anh một cái, than, "Cháu chắt thì có ích gì, suốt ngày bận rộn bên ngoài. Nhìn Tiểu Hân nhà người ta xem, ngoan biết bao nhiêu."
Câu này nghe thì như chê bai, nhưng thực chất là kiểu khiêm nhường của người xưa, cứ có người khen cháu mình là phải chê trước một câu, để nâng giá trị bên đối phương lên.
Cô gái tên Diệp Hân cười tươi bước lên chào, "Cháu chào ông Chung, chào anh Chung."
Cô đi giày thể thao màu trắng sữa, mặc hoodie rộng và quần jeans ngắn, trông rất bình thường. Chỉ có chiếc nhẫn ngọc lục bảo cỡ vừa ở ngón trỏ là lộ rõ thân phận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!