Lò đồng nhỏ treo trên lửa đã tắt, than ô
-liu đen vẫn bốc khói lách tách, động tác rót trà cũng ngừng lại, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Tay áo sơ mi của Chung Túc Thạch xắn lên, lộ ra đoạn cánh tay rắn chắc, làn da trắng lạnh, mạch máu màu xanh hiện rõ.
Một lúc lâu sau, anh cố nén qua cơn xúc động muốn nắm lấy tay Mạnh Gia, trầm giọng nói:
"Chọn một ngày đi, tôi đưa em đến gặp mẹ."
Ngoài dự đoán, phản ứng đầu tiên của Mạnh Gia là kinh ngạc thốt lên:
"Thật sao?"
Cảm xúc cuộn trào vừa dâng lên đã nhanh chóng lắng xuống như thủy triều rút, lúc ấy cô mới thấy có gì đó không ổn, lại nợ anh thêm một ân tình, mà món nợ này e rằng không bao giờ trả hết.
Mạnh Gia vội xua tay: "Chung tiên sinh chỉ cần cho tôi biết ở đâu là được rồi."
Giọng của Chung Túc Thạch hạ thấp, như sợ dọa đến cô:"Bên cạnh nghĩa trang cạnh chùa Phúc Điền."
Những năm theo Mạnh Duy Quân học thuật, mỗi dịp giỗ vợ trước, ông đều đến chùa Phúc Điền, sau khi về không nói một lời, lặng lẽ ngồi trong văn phòng đến tận nửa đêm.
Đàm Tông Hòa cũng không bao giờ quấy rầy ông vào ngày này.
"Cảm ơn anh, Chung tiên sinh."
Lời cảm ơn này, so với mọi câu cô nói hôm nay đều chân thành hơn cả. Vì dồn chứa quá nhiều cảm xúc thến nên khi qua chất giọng mềm mại của cô, lại càng thêm êm tai động lòng.
Chung Túc Thạch khẽ bật cười, đoạn tâm tư tốn phí uổng công kia cũng được kéo ra khỏi nỗi buồn vì cô mà anh vướng phải.
Trà đã rót được gần ba khắc, đến khi Mạnh Gia uống đến căng bụng thì gió mới nổi lên, mưa cũng dần tạnh.
Chung Túc Thạch thấy cô đã ngồi không yên, vẻ mặt vẫn một mực lễ độ khách sáo, nhưng ánh mắt cứ liên tục liếc ra ngoài cửa sổ, chỉ thiếu điều khắc chữ "Sao trời còn chưa tạnh mưa" lên trán nữa thôi.
Anh không ngờ có một ngày, một ấm trà của mình lại khiến người ta uống đến phát chán. Không phải ai cũng chen nhau, giành giật để được bước vào nhà anh, uống trà của anh.
Mạnh Gia trước mặt đây chính là ngoại lệ.
Anh gọi một cuộc điện thoại, dặn tài xế lái xe tới trước hành lang đưa tiểu thư Mạnh về trường.
Chung Túc Thạch đặt điện thoại xuống, nói: "Tối nay tôi còn có việc, sẽ không tiễn em nữa."
Mạnh Gia đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ như vậy là tốt nhất, mỉm cười cảm ơn:
"Chung tiên sinh còn bận việc mà."
Chung Túc Thạch nhìn thấu chút tính toán nhỏ trong cô, cười nhạt không thành tiếng:
"Đi đi."
Tài xế lái xe từ sân sau ra, chỉ chừng ba, năm phút sau đã che ô đứng trước cửa đợi Mạnh Gia.
Cô xách túi lên, nói một câu làm phiền rồi theo tài xế ra xe.
Chung Túc Thạch cầm chén ngọc men lam, vô thức quay đầu lại, khóe mắt liếc qua khung cảnh mưa phùn gió nhẹ, rơi vào vòng eo mảnh mai kia.
Cô gái nhỏ như vậy, chưa đầy hai mươi tuổi mà vẻ đẹp thanh tú đó lại hiếm thấy ở đời.
Cửa xe đen đóng lại, bóng dáng cô không còn trong tầm mắt, Chung Túc Thạch mới như sực tỉnh, thu lại ánh mắt đang còn vẽ hình bóng cô trong đầu, chợt thấy trống rỗng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!